Con vô năng nên nói không nên lời, đành phải dùng bút thay lời , nói ra lời nói trong lòng của con .
Cha, con vẫn đều đối cha …… không có cách lí giải ……
************
Ngày hôm nay , Chu Cao Sí ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm thư tín ngắn ngủn trước mắt.
Nghi hoặc , cha sẽ viết được lá thư như thế sao ?
Chu Cao Sí vẫn cảm thấy một lá thư không có mở đầu, không có kí tên hoặc tương tự như vậy thật không bình thường , như thế … cũng xem là một phong thư sao ? Nhưng đối cha mà nói , không theo lẽ thường thì cũng không phải điều ngạc nhiên .
Mà ngày hôm nay , là ngày đầu tiên Chu Cao Sí khởi hành về Bắc Bình
Chu Lệ gửi thư cho Chu Cao Sí ở mỗi khách *** nơiChuCao Sí dừng chân .
Thực ngắn , chỉ sáu chữ : Xú tiểu tử, cha nhớ ngươi.
***************
Cao Sí đã đưa cho cha hắn một bức thư ……
Cha:
Có một câu như thế này , đến hôm nay con rốt cục hiểu được .
Không biết tình bắt đầu từ đâu , đến khi giật mình thì đã thành thâm tình khó dứt .
***************
Ngày hôm nay , Chu Cao Sí khởi hành đi về Bắc Bình được ngày thứ hai ….
Chu Cao Sí ngồi ở trong xe ngựa, xốc lên màn xe, nhìn nắng chiều ở phía chân trời
Trên đầu nhớ đến nội dung bức thư mới nãy .
Thực ngắn , tám chữ: Chú ý nghỉ ngơi, phải nhớ đến cha.
************
Cao Sí lại đưa cho cha phong thư tiếp theo……
Cha:
Phân tình thâm này , có nên hay chăng ?
Con biết, đó là điều không đúng . Con cũng biết, cha sẽ không để ý.
***********
Chỉ cần qua ba ngày liền tới Bắc Bình .
Chu Cao Sí ghé vào trên giường, nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trong tay là bức thư có nét chữ cứng cáp .
Thực ngắn , mười chữ thôi : Ngươi là của mình cha , cha là của mình ngươi .
***********
Chu Cao Sí tiếp tục đưa cho cha một phong thư ……
Cha:
Hòa thượng lão sư nói “Túng sử thiên hạ nhân khí ngô, ngô dã nguyện độc vãng……”.
Hắn rất cố chấp .
Con…… Lại không biết mình có cố chấp đến vậy không ……
**************
Tiếp qua hai ngày, sẽ tới Bắc Bình .
Chậm rãi xới cơm , tuy rằng tế mi hơi nhíu, thực không thích, nhưng vẫn cố ăn .
Ăn xong cơm, Chu Cao Sí chậm rì rì tiến lên xe ngựa.
Trên nhuyễn *** của xe ngựa , bày một mâm điểm tâm , Chu Cao Sí ngẩn ra.
Cầm lấy điểm tâm, dưới bàn nhỏ , đè một tờ giấy:
Vẫn thực ngắn : Điểm tâm mà ngươi thích , ăn nhiều một chút.
Chu Cao Sí bưng bàn nhỏ , tay hơi dùng lực .
************
Cha:
Con nghĩ rất nhiều.
Mẫu phi, thanh danh của ngài , thiên hạ đại kế của ngài ……
Càng là tình thâm thì vẫn luôn không tự chủ được mà nghĩ suy lo lắng .
Cha…… Có nên làm vậy hay chăng ?
Con gần nhất luôn nhớ tới những chuyện ngày xưa .
Cha dạy con tập võ, cha bồi con đi dạo phố, cha mua tiểu tượng đất cho con , cha động thủ đánh con kia một cái tát…… Cha nhận lỗi …… Cha, ngài còn thiếu con một lời xin lỗi !
Ngọc bội cha tặng , con vẫn đeo .
Từng lời cha nói , con đều nhớ kỹ.
Cha nói , có một ngày, sẽ làm tất cả mọi người quỳ xuống chân con .
Con…… Kỳ thật, không muốn để cho tất cả mọi người quỳ , nếu con nói, con chỉ cần cha hảo hảo , bình an , bồi con đi dạo phố, bồi con đọc sách, bồi con đi lên núi xem mặt trời mọc, bồi con đi ăn đồ ăn ngon …… Cha ngày có sinh khí hay không ……
Bất quá con biết, đó là mục tiêu của cha , đó là chuyện cha luôn muốn hoàn thành .
Cho nên, con sẽ cùng cha cố gắng, cùng nhau hoàn thành!!
***************
Tiếp qua một ngày, liền tới Bắc Bình .
Chu Cao Sí ngồi ở trên tảng đá lớn , ngẩng đầu nhìn thiên không tinh thuần .
Đêm nay, bọn họ vội vã chạy đi, không trụ ở khách *** nữa .
Như vậy đành tá túc bên ngoài
Bất quá, ở vùng thôn quê hoang vắng này , có thể thu được thư của cha hay không ?
Chu Cao Sí chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay không khỏi xiết chặt.
Cha…… Hiện tại đang làm cái gì?
**************
Cha:
Con cũng không biết viết cái gì.
Con cuối cùng chỉ muốn nói , chỉ có, câu này –
Cha, ngày mai con hồi Bắc Bình, sau đó, ngài vĩnh viễn là cha ta . Ta vĩnh viễn là con ngài .
****************
Chu Lệ đứng ở cửa sổ, nhìn thiên không đầy sao.
Trong đầu nhịn không được lại ngày đó……
Tiểu tử kia nghiêm túc ngồi trên giường , vẻ mặt nghiêm nghị đối hắn nói “Cha, ngày mai con hồi Bắc Bình.”
Hắn ngẩn ra, lập tức trừng mắt“Thương thế của ngươi chưa hảo ! Không được về !”
Dứt lời, hắn muốn tiến lên, ai ngờ, tiểu tử kia cũng nghiêm túc mở miệng “Cha! Không được lại gần!”
Hắn ngây cả người, không được? Ánh mắt hơi hơi nhíu lại, trong lòng lập tức có dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, tiểu tử kia vẻ mặt bình tĩnh mở miệng “Cha, từ hôm nay bắt đầu, ngài không thể tới gần con !”
“Ngươi nói cái gì?” Hắn có chút tức giận, tiểu tử này … chẳng lẽ ……
“Ngài là cha ta , thân cha của ta !” Từng từ từng chữ đều lãnh đạm .
Hắn ngẩn ngơ.
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của tiểu tử kia , đôi mắt bình tĩnh, cơ hồ là cố kiềm chế bực bội , còn có…… Trong lòng phát ra khủng hoảng.
Hắn mặt không chút thay đổi muốn tiến lên, khi muốn ôm tiểu tử này, đã thấy tiểu tử kia gắt gao thu nhanh chăn trên giường, dừng lại cước bộ .
Nhanh nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh của tiểu tử kia , phát hiện, trong bình tĩnh lóe qua một tia bối rối và đau đớn .
Hắn chậm rãi khôi phục bình tĩnh, trong lòng tuy rằng cáu kỉnh , nhưng lại không thể không ức chế . .
Hắn biết, tiểu tử này không trốn tránh nữa .
Hắn vốn cũng không muốn để tiểu tử này trốn tránh .
Nhưng hắn lại càng không muốn cho tiểu tử này quyết định một kết quả mà chính hắn không mong .
Nhưng lúc này, cũng không thể bức .
Hai tay nắm chặt thành quyền, hắn xoay người, hờ hững ly khai phòng ở.
Sau đó……
Ngày thứ hai, Ngô thái y mang theo uất giận vào thư phòng hắn.
“Vương gia! Thương thế thế tử chưa hảo ! Ngài sao có thể –”
Ngô thái y nói chưa xong lời liền vội vàng chấm dứt , đột nhiên quay đầu thấy trước mặt là một khuôn mặt âm trầm đến cực điểm , còn có bát trà đột nhiên bay lại đây …
“Nếu biết thế tử thương chưa hảo , vậy ngươi còn đợi ở chỗ này làm gì!? Còn không nhanh đuổi theo , đi chiếu cố thế tử!?” Hắn gầm lên .
Vì thế, Ngô thái y vội vàng xoay người, liền đuổi theo……
……
Chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ , tiểu tử kia sẽ lưu lại cho hắn một phong thư như vậy ……
Cầm thư tín Tam Bảo cung kính đưa lên , hắn ngây cả người
Thư ?
Tiểu tử kia còn chưa bao giờ viết thư cho hắn đâu .
Trong lòng không khỏi có chút chờ mong, nhìn trong thư , hắn thật ra cũng hiểu được tâm tư tiểu tử kia.
Bởi vì là mối tình sâu nặng , cho nên, nghĩ đến càng nhiều, lo lắng cũng càng nhiều sao?
Nắm lấy thư , trong lòng hắn tối nghĩa.
Nếu như thế,vậy …… Tình của hắn cũng chưa đủ sâu nặng hay sao ?
Hắn thầm nghĩ…… Cột lấy tiểu tử kia ở bên người mình, không cho bất luận kẻ nào mơ ước……
Nhưng tiểu tử này chưa nói hết lời, cũng không nói nhiều , lo lắng cũng là thiên hạ đại kế của hắn , thanh danh hắn…… Mọi thứ của hắn ……
Hắn là kẻ ích kỷ .
Hắn thừa nhận, hắn chưa từng lo lắng tới tương lai của tiểu tử kia , con nối dòng, thanh danh……
Tình thâm hay cái gì khác , hắn cũng chưa nghĩ nhiều như thế .
Cho tới nay, hắn chỉ thầm nghĩ cần đối xử với tiều tử này hảo , liều mạng sủng làm cho tiểu tử này an nhàn khoái hoạt , bình an đợi ở bên người mình……
Cái gì gọi là vĩnh viễn là cha , vĩnh viễn là con ……
Hắn chỉ biết, tiểu tử kia là của hắn , mà hắn, là của mình tiểu tử kia !
Người trong thiên hạ nghĩ thế nào , hắn khinh thường!
Người trong thiên hạ phỉ nhổ Chu Lệ hắn ? Hắn cười lạnh.
Sí nhi chung quy không hiểu, quyền thế là lực lượng quyết định hết thảy!
Chậm rãi mở to mắt, hắn gợi lên khóe miệng, chậm rãi cười.
Không quan hệ, hắn sẽ làm tiểu tử này hiểu được , hắn là cha vĩnh viễn của Chu Cao Sí , đúng vậy. Mà Chu Cao Sí cũng vĩnh viễn là con củaChuLệ hắn .
Cho nên……
Sí nhi , chung quy ngươi phải ở bên người cha cả đời!
Chu Lệ tươi cười thêm sâu sắc, hơn phân ý tứ không rõ, không biết, lúc này, tiểu tử kia đã nhận được thư chưa ?
**********
Chu Cao Sí thu được thư chưa ?
Nhìn chằm chằm tờ giấy ngắn ngủi 12 chữ : Cả đời, cùng một chỗ, cha luôn nhớ đến tiểu bánh bao .
Chu Cao Sí đỏ mặt lên, tay chống đẩu.
Sau một lúc lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía ngô Thái y vẻ mặt bình tĩnh.
Trong lòng rối rắm, nột nột mở miệng“Ngô Thái y, phong thư này……”
“Khi thuộc hạ thu được thì đã là như thế .” Ngô thái y rất nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, dừng một chút, lại cười khẽ “Thư pháp của vương gia lại tiến bộ .”
Chu Cao Sí trong lòng bị kiềm hãm, cắn răng, miễn cưỡng cười “Đúng vậy. Thư pháp phụ vương lại tiến rất xa a. Ha ha ha ha……”
Ngô thái y nhìn Chu Cao Sí cường cười, đột ngột lại ném thêm một câu “Bất quá, khuê trung lạc thú này, vẫn không cần quá mức nghiêm túc mới thỏa đáng, thế tử đại khái không biết đi…… Thư trong tay phi ngư nhân truyền đến , thư không có gia mật , rất nhiều người đều đã thấy ……”
Dứt lời, Ngô thái y nhìn chằm chằm Chu Cao Sí dại ra, chậm rãi mỉm cười “Thế tử…… Gió đêm lớn lắm , chúng ta vẫn nên hồi mã xa đi.”