Đang lúc Chu Cao Sí hoang mang, đột nhiên cảm thấy có người tới gần, quay đầu, liền thấy cha hắn , trong tay đang cầm áo choàng, vẻ mặt không hờn giận.
Chu Cao Sí trong lòng vẫn có điểm khó chịu, liền dùng vẻ mặt cung kính , đứng dậy chắp tay “Con kiến quá phụ vương.”
Chu Lệ dừng bước , vừa thấy vẻ mặt này của Chu Cao Sí , như vậy, hơi hơi nhướng mày, tiểu tử này lại cáu kỉnh ?
Là bởi vì…… chuyện lúc chạng vạng ở Tùng Trức viện ?
Trong lòng Chu Lệ có chút sung sướng, tiểu tử này ghen tị?
Nữ nhân kia bất quá là một thám tử hắn xếp ở Nam Kinh , lần này đến cũng là báo cáo dị động ở Nam Kinh .
Chỉ là có vài chuyện không muốn tiểu tử này biết , liền để cho tiểu tử này về trước Thính Đào viện , đương nhiên…… Trong đó cũng có chút là cố ý ……
Muốn nhìn một chút, tiểu tử này có để ý hay không?
Tiểu tử này có thể hay không…… Ghen?
Tiếp tục đi nhanh tới bên người Chu Cao Sí , cầm áo choàng trong tay choàng vào trên người Chu Cao Sí , khi tay đụng đến người Chu Cao Sí , hảo lạnh?! Chu Lệ nhíu mày, tiểu tử này sao không thương bản thân đến thế chứ ?
Chu Lệ trừng mắt “Sí nhi ! Đã nói với ngươi bao lần ! Buổi tối ở bên ngoài thì phải mặc thêm vài kiện áo nữa ! Ngươi sao lại không nghe!”
Trong lòng Chu Cao Sí ấm áp , nhưng trên mặt lại cố ý nghiêm nghị nói “Dạ! Con cẩn tuân phụ vương dạy bảo!”
Chu Lệ hí mắt, xú tiểu tử này!
Trên tay vẫn đang choàng áo , Chu Lệ cố ý đem áo choàng thắt nhanh hơn , tay thuận thế ôm chầm cổ Chu Cao Sí , cúi đầu hung hăng cắn một ngụm!
Chu Cao Sí biến sắc, theo bản năng kinh hô một tiếng “Cha!”
Hừ! Nhìn ngươi còn cáu kỉnh không ? Cắn một ngụm , Chu Lệ có chút vừa lòng liếm liếm môi , ân…… Hương vị của tiểu bánh bao thiệt không tồi .
Chu Cao Sí ôm cổ, vẻ mặt đau khổ “Cha! Ngài sao lại cắn người chứ ?”
“Hừ! Ngươi là ta sinh ! Ngươi phá hư thân thể mà ta sinh này , ta cắn ngươi một ngụm thì làm sao ?!” Chu Lệ nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , chọn mi tà tà cười nói.
Chu Cao Sí trong lòng bị kiềm hãm.
Cái gì ta sinh , ngươi phá hư thân thể mà ta sinh này ……
Chu Cao Sí có chút muốn ngất , trong thiên hạ nào có lão cha nào cắn con như vậy a?
“Cha……”
“Ân?” Chu Lệ kéo chặt lại áo choàng cho Chu Cao Sí , cảm thấy gió đêm hơi lớn , cũng sắp bắt đầu mùa đông rồi , không biết lúc này có thể đi săn hổ hay không ?
“Con nếu như bị cắn nát da, thịt hãm ( hãm = nhân bánh ~~ ở đây là nhân thịt ) rớt ra thì sao bây giờ ?” Chu Cao Sí nghiêm trang hỏi.
Chu Lệ chọn mi “Vậy thì làm sao bây giờ ? Thịt hãm rớt ra , cha liền ăn nó nha !” Cố ý đi qua “Đến! Cha nhìn xem! Thịt hãm có rớt ra miếng nào không ?”
Chu Cao Sí vội né tránh, đáng tiếc bên hông lại bị ôm, mà Chu Lệ lại cố ý phả ra hơi thở , lại biến thành ngứa cổ, nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười “Cha! Hảo ngứa ! Con biết sai rồi! Ai nha!”
Chu Lệ trong lòng thật sự là khó nhịn, nhịn không được lại “Cắn” một ngụm.
Nhưng “Cắn” này lại mang theo chút mút vào, trong lòng Chu Cao Sí run lên, vội tránh đi, tế mi hơi nhíu “Cha!”
Chu Lệ cố ý cười hắc hắc, tay ôm bên hông Chu Cao Sí hơi hơi dùng thêm lực để không cho Chu Cao Sí né tránh, nâng tay sờ đầu Chu Cao Sí “Nhìn ngươi lần sau còn dám không dám!”
“Con không dám ……” Hảo quái dị, loại cảm giác này thật sự quái dị!
Chu Lệ thế này mới hơi hơi buông tay ra , không nghĩ làm quá mau, phóng hoãn ngữ khí, cúi đầu nói “ Nữ nhân kia là thám tử ở Nam Kinh của cha .”
Chu Cao Sí sửng sốt.
Cha ở cùng hắn giải thích sao ?
Ngẩng đầu, đã thấy Chu Lệ ôn nhu nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu, mỉm cười, tươi cười mang theo sủng nịch cùng bất đắc dĩ.
“Lúc nãy là tức giận đi?”
Chu Cao Sí đột nhiên cảm thấy mình thực dọa người.
Vì một nữ nhân mà sinh khí với cha mình ……
Có chút xấu hổ quay đầu “Cha! Con không sinh khí!” Cường điệu thật mạnh .
Chu Lệ cười nhẹ. Cũng không vạch trần. Biết tiểu tử trước mắt này trời sinh quật cường nhưng da mặt mỏng, liền cũng nói theo một câu “Ân! Cha biết! Cha chỉ là nói với ngươi một câu thôi.”
Sờ sờ đầu Chu Cao Sí “Tốt lắm! Thời điểm không còn sớm , ngày mai còn có rất nhiều chuyện , bồi cha cùng ngủ đi.”
“Đi Tùng Trúc viện sao?”
“Không được, ở Thính Đào viện này là được rồi .”
“Ân.”
******************
Hôm sau, Chu Cao Sí tỉnh lại, thấy vị trí bên người đã trống không , trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Vội đứng dậy rửa mặt chải đầu một phen, cao giọng gọi Hiểu Cầm cùng Tam Bảo, dặn dò đơn giản vài câu, vẻ mặt liền nghiêm túc đối Hiểu Cầm nói “Hiểu Cầm , nếu Vương gia hỏi cái gì, ngươi chỉ cần nói ta có việc gấp , cho nên đi trước .”
Hiểu Cầm có chút mờ mịt, nhưng vẫn cung kính đáp ứng .
Mà Tam Bảo lại ở một bên hơi hơi nhíu mày.
Chu Cao Sí dặn xong, liền mang theo Tam Bảo , vội vàng ra cửa.
Suy tư một phen sau, Chu Cao Sí tính trực tiếp kỵ mã chạy hướng về phía quân doanh.
Trong lòng âm thầm nghĩ, cha hẳn là sẽ không nghĩ đến mình trực tiếp đi quân doanh đi?
Nói về Chu Lệ lúc này , đứng ở cửa Yên vương phủ, nhìn theo Chu Cao Sí đi xa, hơi hơi gợi lên cười, tươi cười mang theo một chút sủng nịch, một chút ôn nhu, tiểu tử này!
“Vương gia?” Chu Khả nhìn tươi cười trên mặt Chu Lệ , trong lòng than nhẹ, Vương gia đối thế tử thật sự là……
“Chu Khả , sắp vào đông rồi . Chúng ta đi săn mấy hồ ly cùng lão hổ, xem có thể lấy được da lông tốt nhất không , nga, đúng rồi, nhớ kêu nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia đến !”
“Dạ!”
**********
Vội vàng một ngày , Chu Cao Sí kéo thân thể có chút mệt mỏi, từ quân doanh hồi phủ, nghĩ lại đã lâu không cùng mẫu thân dùng cơm . Liền đi Phương Hoa viện.
Từ thị thấy Chu Cao Sí , mỉm cười tiếp đón , để Chu Cao Sí ngồi xuống dùng cơm .
Lúc dùng cơm , Chu Cao Sí đang muốn gắp lên một khối thịt nướng thơm lừng , chợt nghe hạ nhân bên ngoài lớn tiếng bẩm báo “Vương gia đến!”
Chu Cao Sí nhất thời cứng đờ!
Cha?!
Chu Lệ một thân kính trang , đi nhanh mà vào.
Chu Cao Sí cùng Từ thị đứng dậy cung kính hành lễ.
Chu Lệ liếc Chu Cao Sí một cái, tùy ý phất tay“Đều ngồi xuống đi.”
Dứt lời, liền ngồi xuống chủ vị , Chu Cao Sí lại cứng đờ, vị trí của hắn cách cha hắn …… gần quá !!
Trong lòng phát sầu, lại chậm rãi đi qua .
Đợi chậm rãi ngồi vào chỗ của mình.
Một khối khổ qua hắn tối không thích liền được gắp đến trong bắt của hắn .
Chu Cao Sí im lặng .
Chậm rãi cầm lấy chiếc đũa , bắt đầu ăn
Từ thị nhìn chiếc đũa trong tay Chu Cao Sí có khổ qua , trong lòng cười, Vương gia lại trêu cợt Sí nhi !
Mà khi vô thức quay đầu, Từ thị thấy trên cổ Chu Cao Sí có dấu răng .
Từ thị trong lòng không khỏi ngẩn ra.
Dấu răng này là có chuyện gì ?
Khóe mắt Chu Lệ thoáng nhìn Từ thị giật mình sửng sốt, thản nhiên mở miệng “Sí nhi …… Từ nay về sau không được gặp mặt mấy nữ nhân trong quân doanh ! Biết không?”
Chu Cao Sí ngẩn ngơ.
A? Nữ nhân?
Vừa nhấc đầu, đang muốn mở miệng, lại thoáng nhìn vẻ mặt Từ thị bừng tỉnh đại ngộ, Chu Cao Sí bỗng nhiên nhớ tới trên cổ mình …… Theo bản năng sờ sờ cổ, nhất thời, mặt đỏ tới mang tai , trong lòng xấu hổ buồn bực !
Đều là lỗi của cha !
Mà tự nhiên hắn lại nghĩ đến tối hôm qua ……
…… Càng muốn tìm khối đậu hủ mà đâm chết !!!
***********
Dùng xong cơm, Chu Cao Sí đơn giản chắp tay chỉ lễ cáo từ, liền đi ra Phương Hoa viện.
Từ thị thấy, tưởng Chu Cao Sí bị cha hắn phát hiện ra chuyện tình ở quân doanh với mấy nữ nhân nên tâm tình khó chịu.
Mà trong lòng Chu Lệ cũng nhíu mày, phản ứng của tiểu tử này dường như rất lớn ?
Nhớ tới tối hôm qua……
Chu Lệ trong lòng có chút bất an, tiểu tử này không phải là đã phát giác , nên muốn lảng tránh mình chứ ?
Vì thế, Chu Lệ cũng rời đi theo .
Chu Cao Sí rời đi Phương Hoa viện không bao lâu, cước bộ có chút thảnh thơi hơn , Mã Tam Bảo phục tùng rũ mắt đi theo, trong lòng âm thầm lo lắng, mà lúc này , phía sau liền truyền đến thanh âm trầm giọng uy nghiêm “Sí nhi !!”
Chu Cao Sí dừng chân một chút, lại chậm chạp không quay đầu.
Sau một lúc lâu, khi Mã Tam Bảo thoáng nhìn ánh mắt Chu Lệ âm trầm, vội thấp giọng nói.“Thế tử! Vương gia gọi ngài đó !”
Chu Cao Sí hơi hơi hít sâu, mới chậm rãi xoay người, cung kính chắp tay, đồng thời đối Tam Bảo thấp giọng nói.“Ngươi đi về trước đi.”
Tam Bảo có chút lo lắng, nhưng nhìn vẻ mặt Chu Cao Sí bình tĩnh chưa từng có đến mức dọa người , liền đành phải cung kính chỉ lễ , đi từng bước rời đi.
Chu Lệ chậm rãi đi đến trước mặt Chu Cao Sí , nhìn chằm chằm Chu Cao Sí chắp tay rũ mắt , trong lòng càng khẳng định, tối hôm qua tiểu tử này đã phát hiện ……
Sau một lúc lâu, Chu Lệ mới thản nhiên mở miệng nói “Sí nhi , cùng cha đến Tùng Trúc viện. Cha có việc nói với ngươi.”
Chu Cao Sí trầm mặc.
Chu Lệ cũng trầm mặc, ánh mắt cũng nhanh nhìn chằm chằm Chu Cao Sí .
Lúc này, ánh trăng sáng chiếu vào thân ảnh hai người bọn họ . Có chút lấp lánh , lại có chút âm u.
Gió đêm từ từ thổi , xuy xuy mà qua .
Chỗ hành lang này tương đối yên lặng , cơ hồ không có người đi ngang qua.
Phụ tử hai người cứ như vậy, mặt đối mặt, một người đứng, một người chắp tay cúi nửa người .
Một người rũ mắt , một người gắt gao nhìn chằm chằm người kia .
Không mở miệng, không nói, cũng không di chuyển.
Vì thế, im lặng, nhưng im lặng qua rồi , không khí liền ngưng trệ .
Mà không biết qua bao lâu, Chu Cao Sí mới thấp giọng đáp “Dạ!”
Trong lòng Chu Lệ mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Đợi đi vào Tùng Trúc viện , thư phòng Chu Lệ
Chu Lệ nhẹ nhàng thở dài “Sí nhi , là cha không tốt.”
Chu Cao Sí cứng đờ.
“Tối hôm qua cha không nên tự chủ trương , cha vốn nghĩ ngươi còn nhỏ, không hiểu việc này, Đạo Diễn nói qua với ta, ngươi bây giờ còn không phải thời điểm dính tới nữ sắc, sẽ làm ngươi phân tâm, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến thân mình ngươi , cho nên tối hôm qua…… Cha liền tự chủ trương ……” Chu Lệ ôn nhu giải thích .
Chu Cao Sí sửng sốt, nghĩ tới tối hôm qua……
Tối hôm qua…… Hắn lại…… Ở trong tay cha mà phóng ra……
Động tình đến thực đột nhiên…… Trong lúc ngủ mơ lại đột nhiên bắt đầu……
Nhưng nay nghĩ đến, cũng là bởi vì…… Hắn đã mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng…… Cha hắn ôn nhu vuốt ve……
…… Sao có thể như vậy……
“Loại chuyện này…… Không có gì ……” Chu Lệ chậm rãi đến gần, muốn ôm lấy Chu Cao Sí .
Nhưng Chu Cao Sí lại đột nhiên lui về phía sau, cũng cung kính chắp tay, thanh âm nghiêm nghị “Cha! Thời điểm không còn sớm , con đi về trước !”