Dáng người Cảnh Dực khá cao, là một giá treo đồ chính hiệu, bộ vest phẳng phiu khoác lên người anh, khiến dáng người của anh trông càng cao lớn mạnh mẽ, cà vạt thắt trên cổ áo tôn lên gương mặt xuất chúng của anh.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, cằm hơi nhấc lên, đường xương hàm thẳng tắp sắc bén, lông mày nhướng lên, vết sẹo nho nhỏ nằm ngay mí mắt cũng giống như có thêm sức sống vậy, anh nhìn về phía cô.
Từng có vô số lần cô mơ thấy Cảnh Dực, mơ thấy anh xuất hiện trước cửa trường học, dưới ký túc xá, thậm chí là ngồi trong xe; anh nhìn vào mắt cô qua lớp kính xe, anh rất ít nói, thường xuyên chỉ gọi mỗi tên cô.
Cho đến sau này, anh xuất hiện trên giường của cô, ôm eo cô, dùng sức đâm chọc vào trong cơ thể cô, môi mỏng ngậm lấy sụn tai cô thở dốc cắn mυ"ŧ, giọng nói khàn đặc nói với cô rằng: “Minh Châu, chúc mừng năm mới.”
Hơn ba năm trở lại đây, người đàn ông này tồn tại trong ký ức Minh Châu rõ ràng không gì sánh bằng, giống như anh vẫn luôn chưa từng rời đi.
Cảnh Dực đặt cái thùng xuống, đi về phía cô.
Dấu vết trên người cô rất đậm, áo sơ mi cao cổ cũng không che được những vết hôn trên cổ, anh vươn tay chạm vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Em mới dậy hả?”
“Dạ.” Minh Châu vươn tay ôm anh.
Cảnh Dực cởi áo khoác vest ra ném lên ghế sô pha, anh bế ngang cô lên ôm vào lòng rồi ngồi xuống ghế sô pha, dùng một tay xoa xoa eo cô, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Minh Châu tựa vào lòng anh, đôi mắt rơi trên cái thùng bên cạnh ghế sô pha, cô cất giọng khàn khàn hỏi, “Đó là gì vậy anh?”
Cảnh Dực nghiêng người cầm lấy cái thùng trên bàn trà, mở ra cho cô xem thử.
Minh Châu chỉ nhìn một lần, đôi mắt đen láy xinh đẹp lập tức trừng lớn, cô nhìn sang Cảnh Dực với vẻ mặt không dám tin, khóe môi anh cong nhẹ lên sau đó hôn môi cô một cái, nói, “Bọn họ tặng đấy.”
Minh Châu nghĩ tới đêm qua vẫn có chút xấu hổ, lần đầu tiên anh bắn trong miệng cô, ngón tay đỡ lấy cằm của cô, để cô nuốt hết sạch sẽ, dáng vẻ anh thở dốc bắn tinh vẫn còn ẩn hiện trong đầu, không thể xóa mờ.
Vừa sắc tình, lại vừa gợi cảm.
“Em có đói không?” Cảnh Dực hỏi.
Minh Châu gật đầu, giọng nói cô khàn đến đáng thương, trên người chẳng còn chút sức, Cảnh Dực nắm lấy eo cô xoa xoa một lúc, sau đó đứng dậy rót cho cô một ly nước mật ong, hâm nóng đồ ăn sáng cho cô ăn trước một ít lót bụng, rồi cầm điện thoại đặt vài món ăn thanh đạm.
Anh bận rộn trong phòng bếp, vì dáng người quá cao mà tủ bát lại quá thấp, sợ bị đụng đầu nên anh một vẫn luôn cúi thấp đầu, tay áo sơ mi màu đen được xắn lên một mắt, anh lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, đập vào chén, học theo cách nấu ăn trước đó của Minh Châu, anh làm bánh ngọt cho cô.
“Làm như thế này sao?” Anh khuấy đều trứng gà trong chén sau đó quay đầu lại hỏi cô.
Minh Châu đang làm ổ trên ghế sô pha ngắm nhìn bóng lưng của anh, thấy anh quay đầu lại, cô mỉm cười gật đầu, “Dạ.”
Chẳng mấy chốc, Cảnh Dực lại quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn nhìn anh chăm chú, đôi mắt nhạt màu chất chứa tia dịu dàng hiếm thấy.
Anh không nói gì cả, nhưng Minh Châu lại không nhịn được mà bật cười, môi đỏ răng trắng, lúm đồng tiền hơi nông, đôi mắt đen láy lấp lánh rực rỡ, vô cùng mê người.
Anh tạm ngừng việc trong tay, bước vài bước đến bên ghế sô pha, giữ chặt gáy hôn xuống môi cô.
Minh Châu bị hôn đến nỗi trái tim run rẩy.
Anh không cần nói bất cứ lời nào, cô cũng có thể nhận biết rõ ràng, anh yêu cô nhiều biết bao.
Đồng thời, cô cũng không cần biểu đạt quá nhiều, anh cũng biết rõ, cô nhớ anh đến nhường nào, yêu anh nhiều biết bao.
Loại ăn ý này, ngoài hai người bọn họ ra, không ai có thể vượt qua được.