Minh Châu ngủ một giấc đến mười giờ mới dậy, đêm hôm qua cô chưa nhìn đồng hồ mà đã vội xin nghỉ, lúc tỉnh dậy cầm điện thoại lên nhìn phát hiện khi gửi tin nhắn đã 3 giờ sáng.
Trên người cô vô cùng nhức mỏi, đi đường cũng là một vấn đề, hai chân mềm nhũn vừa leo xuống giường lập tức ngã khuỵu.
Minh Châu che kín khuôn mặt đỏ bừng, nếu cô không nhớ lầm thì, hình như là…cô tự mình đề xuất muốn khẩu giao cho anh.
Đêm qua Cảnh Dực đè cô làm rất lâu, Minh Châu có chút chịu không nổi, nên đề xuất muốn khẩu giao cho anh, kết quả khi làm xong, anh vẫn kéo cô ngồi vào lòng lếu lều thêm một lần nữa.
Trên người cô khắp nơi đều có dấu vết, từ vành tai đến cần cổ, bao gồm cả trước ngực, sau lưng, và cả bắp đùi cẳng chân, đâu đâu cũng là vết hôn đậm màu, anh cắn mυ"ŧ với lực rất mạnh, ngay cả đầu vυ" cũng bị anh cắn sưng phù.
Cô đứng trong phòng tắm xoay người lại nhìn thử, nơi gần mông và eo có vết nhéo và dấu tay đỏ hồng.
Đàn ông làm loại chuyện này rất dễ mất kiểm soát, hai bàn tay giữ chặt bờ mông của cô, tiếp theo đè người xuống, ưỡn hông điên cuồng cắm rút, lực đa͙σ mạnh đến nỗi hận không thể hung hăng chôn gậy thịt vào trong cơ thể cô, thấy cô khóc nức nở lên cao trào cũng không thèm buông tay, ngược lại càng cắm càng hăng, khiến cô mất kiểm soát mới chịu dừng.
Lúc tắm rửa, trong đầu Minh Châu ngập tràn những hình ảnh của đêm qua, cô rửa mặt rồi lấy khăn bông lau sạch sẽ, sau đó vịn tường chầm chậm đi ra.
Vừa sáng Cảnh Dực đã ra ngoài, anh cầm theo chìa khóa của cô, đi mua bữa sáng xong quay về, còn đưa Minh Bảo đến trường học, nhìn cậu bé chạy vào mới xoay người rời đi.
Minh Bảo vẫn còn khá ngại ngùng, khi mới chuyển đến đây toàn do chị gái đưa cậu đến trường học tận nửa học kỳ, nhưng cậu bé thấy chị quá cực khổ, nên nói sau này bản thân tự đi học tự về nhà, Minh Châu cũng cảm thấy cậu bé cần độc lập, vì thế đồng ý ngay.
Nào ngờ, bây giờ cậu đã mười tuổi, lại được một người đàn ông không tính là đặc biệt thân quen đưa đến trường, trước khi đi, anh còn cho cậu bé vài trăm tệ, bảo cậu mua những thứ mình thích.
Minh Bảo định từ chối nhưng Cảnh Dực đã xoay người rời đi, những câu anh nói ra chưa bao giờ là câu hỏi, cũng hoàn toàn không cho người bên cạnh thời gian để từ chối.
Sau khi Cảnh Dực quay về, thấy Minh Châu vẫn còn ngủ, anh gọi điện thoại cho chàng trai đeo mắt kính.
Anh ta ra ngoài sớm hơn anh nửa năm, hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, chàng trai đeo mắt kính bảo, chỉ cần Cảnh Dực có việc cần, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh ta.
Cảnh Dực ở đây không có mối quan hệ sâu rộng, anh không bằng cấp nên rất khó vào một công ty theo quy trình bình thường giống như Minh Châu đây, may mắn chàng trai đeo mắt kính có quan hệ rộng, sau khi cúp điện thoại, chẳng mấy chốc anh ta đã cho anh một phương thức liên lạc, bảo anh có thời gian thì đi phỏng vấn.
“Đại ca, hay là anh đến chỗ em đi, bên đó có thể không cho anh một chức vị cao, anh đến chỗ em, em sẽ nhường vị trí của em cho anh, tiền lương đãi ngộ đều rất tốt, mỗi năm còn có hai lần cơ hội đi du lịch nước ngoài.” Chàng trai đeo mắt kính ở vùng khác, rất muốn Cảnh Dực qua đó cùng anh ta.
Cảnh Dực lạnh nhạt từ chối, “Không cần, người phụ nữ của tôi ở đây, sau này tôi sẽ ở lại đây.”
Chàng trai đeo mắt kính cười, “Được được được, có gì cần cứ đến tìm em.”
Hai người nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Cảnh Dực nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn tám giờ, anh để lại một tờ giấy note trên bàn trà, sau đó đi ra ngoài mua một bộ vest thay vào, anh không cởi mũ, bắt một chiếc taxi đến công ty phỏng vấn.
Anh không biết, công ty mà anh đến phỏng vấn vừa hay cũng là công ty mà Minh Châu đang làm việc.