Biết tin Minh Châu phải đi sớm, đám người Đại Hắc ùa tới tặng quà cáp, toàn là những đồ vật thường dùng trong nhà, Triệu Đại Chí cầm một bọc khăn giấy, Cát Phong cạn lời hỏi cậu ta tặng khăn giấy để làm gì?
Triệu Đại Chí nghĩ ngợi nói, “Trong nhà chẳng còn gì khác có thể tặng.”
Mọi người trợn mắt.
Triệu Đại Lạc đứng bên cạnh chen lời vào, “Đừng nói nữa, anh đúng là cái đồ keo kiệt.”
Đổi lại được một cú đá của Triệu Đại Chí, “Nhóc con! Có ai nói anh trai mình như thế không hả?!”
“Anh không phải anh trai của em! Đồ keo kiệt! Lêu lêu lêu!” Triệu Đại Lạc nhướng mày, lè lưỡi làm mặt quỷ với cậu ta, lúc chạy ra ngoài cậu nhóc còn kéo theo Minh Bảo cùng chạy.
Minh Châu cười không ngớt, sau khi ngồi lên xe, cô vẫy tay với mọi người, Minh Bảo không nỡ xa chị gái, cậu nhóc cứ khóc mãi, Triệu Đại Lạc cầm các loại đồ chơi dỗ dành, cậu nhóc vẫn cứ khóc.
“Đừng khóc nữa, Minh Bảo, được nghỉ chị sẽ quay lại mà.” Minh Châu xoa đầu cậu nhóc, “Ở nhà của dì không được vô cớ gây sự có hiểu chưa? Chị sẽ gọi điện thoại cho chú Đại Chí, đến chừng đó chúng ta có thể nói chuyện điện thoại, em biết chưa?”
Minh Bảo nghẹn ngào gật đầu, “Chị ơi, chị phải gọi điện thoại đấy nhé.”
“Được.” Minh Châu kéo kính xe lên, mắt cô cũng hơi ướt, đợi chiếc xe chạy xa rồi cô mới bình tĩnh được một chút, vội vươn tay lau nước mắt.
Cảnh Dực đưa cho cô một viên kẹo, cô xé vỏ nhét vào miệng.
Là kẹo vị đào trắng giống ngày hôm đó.
Anh thấy cô thích nên mua mười mấy hộp, nhét hết vào vali hành lý của cô.
Minh Châu không thích ăn đồ ăn vặt mấy, thói quen của cô rất có kỷ luật, cô cũng không thích cày phim, thú vui giải trí lúc bình thường đại khái chỉ có đọc sách, hoặc là vẽ manhua, tính cách rất trầm lặng.
Duy nhất chỉ có lúc ăn kẹo cô mới lộ ra biểu cảm thỏa mãn giống như con vật nhỏ.
Cảnh Dực còn mua thêm cho cô khăn choàng cổ và găng tay mới màu trắng thuần, phía trên khăn choàng cổ được đan một con thỏ nhỏ màu trắng luôn, trong tay ôm củ cà rốt bé xíu, trên găng tay thì có hai cái lỗ tai thỏ dài dài, trông rất đáng yêu.
Cốp sau xe ngoài hành lý ra thì còn có mấy thùng sữa tươi và đủ loại thực phẩm dinh dưỡng, Cảnh Dực ít nói, trên đường đưa Minh Châu đến trường học anh chẳng nói được mấy câu, chỉ khi đến trạm dừng chân anh hỏi cô có muốn ăn gì không.
Minh Châu đến quá sớm, trong ký túc xá không có ai, giường của cô vẫn còn đó.
Cô đã đánh tiếng với dì trong ký túc xá, cô và Cảnh Dực cùng nhau khiêng đồ vào ký túc, lúc xuống lầu, vô tình gặp một bạn nam đến sớm hơn, người nọ rất niềm nở hỏi cô, “Minh Châu, cậu quay lại rồi sao? Cậu vẫn ổn chứ?”
Chủ nhiệm lớp nói trong nhà Minh Châu xảy ra chuyện, ba mẹ bất ngờ qua đời, mấy bạn nam trong lớp còn dự định đi thăm Minh Châu, sau khi nghe nói nhà Minh Châu nợ khoản nợ mấy trăm vạn, lại bỏ mặc cho qua.
Minh Châu gật đầu, sau khi qua loa nói vài câu, chàng trai mới nhìn thấy Cảnh Dực từ trên cầu thang đi xuống, dáng người của anh cao ráo, một thân áo khoác màu đen, vai rộng chân dài, khuôn mặt ấy vô cùng lạnh lùng, mắt một mí hơi nhướng lên, để lộ một vết sẹo khá dài nơi đuôi mắt, trong miệng anh ngậm điếu thuốc nhưng không hút, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bạn học nam kia một cái, anh đứng sau lưng Minh Châu.
Cảm giác áp bức ùn ùn kéo tới.
Bạn học nam đại khái đã đoán được đây là bạn trai của Minh Châu, cậu ta vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, xoay người chạy đi mất.
Tuổi của Cảnh Dực lớn hơn các học sinh đại học, qua hết năm nay là 28 tuổi, bạn của Minh Châu chẳng qua cũng chỉ mới 22, trông vừa non nớt vừa vụng về, còn chưa ra xã hội, cả khuôn mặt viết hai chữ đơn thuần.
Lúc tiễn Cảnh Dực ra khỏi cổng trường, Minh Châu tháo sợi chỉ đỏ trên cổ tay xuống, đeo lên tay anh.
Cảnh Dực cúi đầu nhìn cô, “Đây là gì vậy?”
Minh Châu giúp anh đeo lên, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Mẹ em xin trong chùa đấy, có thể bảo vệ anh bình an.”
Trái tim của Cảnh Dực bỗng chốc giống như bị lửa đốt, ngọn lửa ấy khiến cơ thể của anh bị đốt đến nóng rực.
Anh ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu tìm kiếm môi cô, mạnh mẽ mà hôn.