Cơm tối do Cảnh Dực nấu, anh lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra, rồi bỏ vào nồi luộc.
Mẻ thứ nhất cho Triệu Đại Lạc và Minh Bảo ăn, mẻ thứ hai là của anh, lúc luộc đến mẻ thứ ba, Minh Châu từ trong phòng bước ra, hai chân cô mềm nhũn, đi đường cũng phải vịn tường.
Cảnh Dực ngoảnh đầu nhìn thấy, anh tắt bếp đi tới bế bổng cô lên.
Minh Châu đỏ mặt đẩy anh, anh đặt cô ngồi lên bệ rửa tay, cúi đầu hôn cô, “Đừng để ngã nhé.”
Sau đó trở lại bếp, đợi khi sủi cảo trong nồi chín hẳn, Minh Châu cũng vịn tường bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đói muốn xỉu, ăn hết một chén sủi cảo vẫn không đủ nên ăn thêm chén nữa.
Cảnh Dực rót cho cô một ly sữa ấm, Triệu Đại Lạc thấy thế cũng nói muốn uống, Cảnh Dực lại rót tiếp hai ly, một ly cho Triệu Đại Lạc, một ly cho Minh Bảo, hai đứa nhỏ uống xong thì xuống tầng chơi đùa một hồi lâu, rồi bị Triệu Đại Chí dẫn đi mất.
Trước khi đi, Triệu Đại Chí còn nhìn lên lầu gằn giọng hét thật lớn, “Anh, em dẫn Minh Bảo đi nhé! Hai người…ừ khụ khụ, cứ chơi vui vẻ nhé!”
Cảnh Dực đi vài bước tới cầu thang, tặng cho cậu ta một chữ, “Cút.”
Minh Châu vừa bỏ chén vào trong bồn rửa, thì anh đã ôm chầm từ phía sau, “Để đó đi, lát nữa anh rửa cho.”
Trên người Cảnh Dực rất nóng, bình thường anh mặc phong phanh, khi ở tầng trên anh thường chỉ mặc áo T-shirt và áo lông, cách lớp áo mỏng, cô có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của anh, còn có thể cảm nhận cơ thịt săn chắc bên dưới lớp áo.
“Dạ.” Cô đỏ mặt tía tai xoay người nhìn anh, Cảnh Dực cúi đầu hôn vành tai của cô, tiếp đó chặn ngang eo ôm cô lên đi vào phòng tắm.
Phòng tắm trong phòng làm việc anh có bồn tắm, anh và Minh Châu đánh răng xong, nước trong bồn tắm đã được xả đầy, anh cởi sạch quần áo của Minh Châu, bản thân anh cũng dùng một tay cởi áo T-shirt và quần, lúc chuẩn bị ôm cô vào bồn tắm, Minh Châu ôm lấy eo anh.
Cô vươn tay sờ vết sẹo trên ngực anh, vết thương trên người Cảnh Dực đã khỏi được kha khá, trên vòm ngực lưu lại từng vết sẹo có mới có cũ, trên cơ ngực săn chắc cũng rải rác các vết sẹo to to nhỏ nhỏ.
Cô vừa vươn tay chạm vào, đôi mắt hiện rõ vẻ đau lòng ngay.
Cảnh Dực nắm đầu ngón tay cô cúi đầu hôn, Minh Châu lập tức mềm lòng, cô nhón chân ôm cổ anh, ngửa mặt chủ động hôn anh.
Nhiệt độ trong phòng tắm khá thấp, Cảnh Dực chỉ hôn có một lát đã thở dốc ôm cô vào bồn tắm.
Anh ngả người về sau, để cả cơ thể của Minh Châu nằm trên ngực mình, sau đó lấy một ít sữa tắm đến giúp cô bôi lên lưng và vai, buổi chiều “uýnh” Minh Châu quá mạnh, khắp người cô toàn dấu tích, không phải dấu răng thì là dấu tay.
Nặng nhất chính là eo và mông, dấu tay ngả hết sang màu tím.
Trên cổ còn có hai vết hôn rất đậm, ít nhất phải cần mấy ngày mới có thể phai đi.
“Có đau không?” Anh vươn tay xoa xoa vòng eo đáng thương của cô.
“Em không đau…” Cơ thể Minh Châu run lẩy bẩy, cô không đau, chỉ hơi mỏi thôi, toàn thân trên dưới nhức mỏi nói không nên lời, lòng bàn tay của anh nóng bỏng mê người, mỗi khi chạm vào nơi nào đấy, luôn giống như đang châm lửa trên da thịt của cô, nóng đến mức toàn thân cô nóng rực, miệng đắng lưỡi khô.
“Chỗ này thì sao?” Ngón tay anh thuận theo hai đùi thăm dò vào trong.
Minh Châu kẹp chặt chân, nhưng bàn tay của anh đã kịp chui vào, ngón tay dài cọ xát vài cái liền chạm đến âm đế, cô nhỏ giọng thở dốc, “Đừng…”
Ngón tay của Cảnh Dực dùng sức tách mở hai đùi cô, hất nước nhẹ nhàng rửa sạch, dòng nước ấm áp dội qua miệng huyệt vài lần, khiến sống lưng của Minh Châu run lẩy bẩy, cô thoải mái sắp rên thành tiếng, dù cắn chặt răng nhưng khoang mũi vẫn bật ra tiếng, “Ưm…”
Ngón trỏ của anh khẩy khẩy viên thịt sưng đỏ, toàn thân Minh Châu run bần bật, cô cắn răng rêи ɾỉ, “Ưm…a…”