Mọi năm trước toàn là Minh Vĩnh Lương đốt pháo hoa với Minh Bảo, năm nay là Cảnh Dực và Minh Bảo đốt pháo hoa, lúc Minh Bảo ăn cơm xong đi lên tầng chuẩn bị đi ngủ, cậu nhóc làm ổ trên giường lặng lẽ khóc một mình.
Minh Châu nghe thấy động tĩnh thì đi tới, thấy cậu bé khóc vô cùng đáng thương, cô hỏi cậu nhóc làm sao thế.
Minh Bảo khóc nghẹn nói, “Em nhớ ba mẹ.”
Cậu bé vừa nói xong câu này, Minh Châu lập tức rơi nước mắt, cô ôm Minh Bảo vào lòng, “Ba mẹ đã mất rồi, sau này chỉ còn chị thôi.”
Minh Bảo tủi thân nghẹn ngào đáp lại, “Chị ơi, em nhớ ba mẹ.”
Minh Châu không biết nên làm thế nào để an ủi cậu bé, bản thân cô cũng rất nhớ ba mẹ, nhưng người chết không thể sống lại, cô ôm Minh Bảo thật chặt, sau đó gật đầu nói, “Chị biết, chị cũng rất nhớ ba mẹ, nhưng bọn họ đã mất rồi, sau này không thể gặp lại nữa.”
Minh Bảo nghe xong khóc càng lớn hơn.
Buổi tối khi chuẩn bị ngủ, Minh Bảo hỏi cô, em có thể ngủ cùng chị không, Minh Châu lập tức mềm lòng, gật đầu đồng ý, “Được.”
Cô tắm rửa xong bước ra, đi ngang qua phòng ngủ chính, nhìn thấy Cảnh Dực đang nằm trên giường đợi cô, thấy cô đi tới, khóe môi anh cong lên, vẻ mặt rất vui vẻ, Minh Châu cúi đầu nói, “Tối nay em….ngủ với Minh Bảo.”
Cảnh Dực nín thinh.
Minh Châu bước tới vài bước, “Trên người anh còn bị thương, em…”
Còn chưa nói hết đã bị anh giữ cằm, anh áp sát đến tỉ mỉ hôn cô, ngậm lấy đầu lưỡi của cô, ngậm cắn cánh môi của cô, anh hít thở nặng nhọc, giọng nói cũng khàn đặc, “Không có em, anh không ngủ được.”
Trái tim Minh Châu hơi dao động, ngón tay bấu víu vào nhau rồi dần dần thả lỏng ra, cô ngửa mặt vụng về hôn trả lại anh.
Cảnh Dực thấy cô hôn trả lại lập tức hít thở càng nặng nhọc hơn, anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, ôm cả người cô vào lòng, tay vừa thò vào áo, Minh Châu đã đứng bật dậy, “Không được, trên người anh có vết thương.”
Cô đỏ mặt chạy ra ngoài.
Cảnh Dực thở hồng hộc nhìn xuống đũng quần đang nhô lên thật cao, anh vươn tay chọt chọt, cả người khô nóng đến mức phải ngửa mặt lên trời hít mạnh một hơi, ngón tay mò sang bên cạnh lấy điếu thuốc ngậm vào miệng.
Chẳng mấy chốc, Minh Châu lại chạy vào, lấy hết thuốc lá của anh đi, trước khi đi cô hôn lên môi anh một cái, sau đó mới đóng cửa lại.
Cảnh Dực phì cười, anh nghiêng đầu nhìn nhìn, lấy gối đầu của Minh Châu kê dưới đầu, ngửi mùi hương của cô rồi từ từ nhắm mắt lại.
Một lần ngủ cùng của Minh Châu kéo dài tận hai tuần lễ, là do cô cố ý, cô sợ Cảnh Dực không kiềm chế được bản thân, vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn, lần trước lúc cô thay băng cho anh, rõ ràng nhìn thấy miệng vết thương đã nứt toạc ra.
Dường như anh vẫn không cảm thấy đau.
Cảnh Dực mới khai trai, hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân, bây giờ ngày ngày chỉ được nhìn nhưng không ăn được thịt, anh nhịn đến nỗi cơ thể sắp nổ tung, ban ngày ăn cơm xong, thấy Minh Bảo đã đi xuống tầng, anh lập tức đè Minh Châu trên quầy bếp mà hôn.
Cảnh Dực nắm lấy tay cô đặt dưới vòi nước rửa sạch sẽ, đợi cô lấy khăn lau khô tay xong, anh kéo cô vào phòng ngủ, bất ngờ bế bổng cô lên đặt xuống giường.
“Không được…” Mặt Minh Châu đỏ bừng, “Tí nữa Minh Bảo sẽ chạy lên đây đấy.”
Cảnh Dực bắt lấy tay của cô đè trên đũng quần đang nhô lên thật cao của mình, anh cất giọng khàn khàn, “Chỉ một lát thôi.”
Cách một lớp vải quần, ngón tay của Minh Châu chạm vào vật cứng nóng bỏng, vành tai của cô nóng như lửa đốt, bất chợt anh kéo quần xuống, phóng thích vật cứng to lớn kia ra ngoài.
Thân gậy đỏ thẫm, quy đầu hơi ngả sang màu hồng tím, có tĩnh mạch vây quanh.
Anh cầm tay Minh Châu đặt lên trên gậy thịt, dùng tay mình bao bọc tay cô, cùng nhau cầm lấy gậy thịt, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ mυ"ŧ mát, rồi nói: