Gậy thịt của anh to và dài, chỉ mới cắm quy đầu vào Minh Châu đã đau đến mức uốn cong người, cơ thể giống như xé toạc làm đôi, ngón tay cô bấm vào vòm ngực của anh, chạm phải lớp băng gạc cách một lớp áo T-shirt.
Cơn đau trên cơ thể thay thế bởi sự đau lòng, cô ôm chặt cổ anh, cắn môi nhẫn nhịn.
Anh cúi đầu xuống hôn môi cô, cắn mυ"ŧ mạnh đầu lưỡi, trong lúc cô rêи ɾỉ đáp lại, anh dùng sức cắm hết phần gậy thịt còn lại vào trong, Minh Châu đau đến mức hét lớn, “Áhh…”
Quy đầu chọc rách lớp màng mỏng, chạm đến khu vực khít chặt ẩm ướt và ấm nóng, thịt non xung quanh bám lên, điên cuồng quấn chặt lấy gậy thịt lớn, Cảnh Dực nhẹ nhàng cắm rút vài nhịp thì bị siết đến mức da đầu tê dại, cánh tay anh chống hai bên sườn mặt của Minh Châu, anh cúi đầu hôn cắn cánh môi cô, mồ hôi trên trán thuận theo sống mũi chảy dọc xuống, nhỏ trên chóp mũi của cô.
Anh dùng một tay cởi áo T-shirt, để lộ nửa thân trên cường tráng quấn đầy băng gạc, cánh tay nổi đầy gân xanh, màu da của anh hơi ngăm khiến màu da của Minh Châu trông càng trắng sáng hơn, hai chân cô vòng lên eo anh, sau khi bị cắm rút vài cái người cô đã mềm nhũn, cơ thể bắt đầu run rẩy, mu bàn chân bất giác co quắp rồi lại giãn ra.
“Đau không?” Giọng nói của anh vô cùng khàn đặc.
Viền mắt Minh Châu ươn ướt, nhưng cô chỉ thở dốc nói, “Không đau.”
Cảnh Dực lại cúi xuống hôn cô, anh ngậm lấy môi lưỡi của cô giống như vẫn chưa hôn đủ, trằn trọc tỉ mỉ hôn, nghe thấy trong khoang mũi của cô phát ra âm thanh mê người, động tác dưới thân lập tức mất kiểm soát, anh cắm rút càng lúc càng mạnh hơn.
Không biết cắm đến chỗ nào mà ngón tay của Minh Châu vô thức bấu chặt vào bả vai của anh, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ, Cảnh Dực ngừng lại một lát rồi liên tiếp đâm vào chỗ đó mấy chục cái, chỉ nghe thấy Minh Châu cắn ngón tay nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Anh lấy tay cô xuống, cúi đầu hôn cô, eo hông di chuyển không ngừng đâm chọc trong cơ thể cô, bắp chân bên trái của anh bị thương, chỉ có thể dùng lực bằng chân bên phải, hai tay vẫn khóa chặt eo của cô.
Động tác chọc sâu vài cái này khiến tiếng rêи ɾỉ của Minh Châu nhanh chóng biến đổi, mang theo chút nức nở, mềm mại và mê người.
“Không…đừng mà…” Ngón tay cô bấu vào cánh tay của anh, nước mắt cũng chảy ào ào, hai chân vô thức kẹp chặt lấy eo anh, gọi anh như khóc nức nở, “Anh Cảnh…đừng mà…”
Bụng nhỏ của cô co rút kịch liệt, đường hành lang vừa cao trào bắt đầu cắn chặt gậy thịt trong cơ thể, Cảnh Dực bị kẹp đến nổi xương cụt tê dại, anh mạnh mẽ rút ra, bắn tinh trên bụng của cô.
Khi Cảnh Dực lấy khăn giấy lau người cho cô, Minh Châu vẫn đang há miệng thở dốc, hai chân hơi run run, giống như vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cơn cao trào.
Toàn thân Cảnh Dực khô nóng, gậy thịt vừa bắn xong một lần, lại cứng tiếp.
Anh cầm khăn giấy lau chùi, trên gậy thịt ngoài dâm dịch còn có tơ máu đỏ tươi, anh vứt khăn giấy đi, bước xuống giường đi vào bếp cầm phích nước giữ nhiệt vào phòng, rót cho Minh Châu một ly rồi tự rót cho mình một ly.
Minh Châu uống nước xong thì xoay lưng lại với anh rúc vào trong ổ chăn, sau khi Cảnh Dực lên giường thì ôm cô vào lòng, bàn tay nóng hổi thuận theo vòng eo của cô nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng anh nắm lấy bầu vυ" mềm mại, bắt đầu nhào nắn.
“Vừa nãy em gọi anh là gì?” Anh hôn lên bả vai cô từ phía sau, nụ hôn nóng rực men dần lên theo bả vai, một đường hôn đến tận lỗ tai, tiếp đó anh cắn lấy sụn tai của cô, hàm răng nghiến nhẹ, hơi thở phả hết vào trong.
Minh Châu không nói chuyện, toàn bộ vành tai bị anh ngậm ướt đẫm, phía dưới cũng bắt đầu vô thức chảy dâm thủy.
“Em gọi thêm lần nữa đi.” Anh giữ lấy cằm cô, đỡ mặt cô ngoảnh lại, cúi đầu hôn mυ"ŧ môi cô, ngậm lấy đầu lưỡi của cô trằn trọc liếʍ mυ"ŧ.
Minh Châu cất giọng khàn khàn vì hôn, “…Anh Cảnh.”
Cảnh Dực bất ngờ lên cơn thèm thuốc lá, anh nâng cánh tay của cô lên đặt ra sau đầu, rồi cúi đầu xuống ngậm lấy đầu vυ" ngon miệng cắn mυ"ŧ, một tay nhấc chân cô lên, đỡ gậy thịt từ phía sau cắm vào.