Triệu Đại Lạc ăn một cú giáng của Cảnh Dực, đánh cậu nhóc xong anh đẩy cậu vào lòng của Đại Hồng, cũng không quan tâm Triệu Đại Lạc đang gào khóc thảm thiết, anh xoay người đi lên tầng.
Hai người Trang Phong và Đại Hồng đang vui thầm trong lòng thì bị Cảnh Dực lườm cho một cái, tất cả giả vờ như không có chuyện gì cúi đầu lau chùi bàn ghế.
Minh Châu nói không cần bọn họ đưa về, cô tự dắt Minh Bảo về nhà được, Trang Phong chưa kịp đi lấy xe, cô đã nắm tay Minh Bảo đi ra ngoài, chẳng mấy chốc Trang Phong lái xe đuổi theo hai người, nhấn còi inh ỏi rồi mở cửa sổ ra nói, “Mau lên xe đi!”
“Đêm hôm về nhà làm gì chứ, sống ở đó không an toàn, còn không bằng sống ở tầng trên của anh Cảnh, có anh ấy ở đây, ít nhất không ai dám động vào em.” Trang Phong nhìn sang Minh Bảo qua kính chiếu hậu, “Không phải anh nói chứ, nếu như người khác lấy em trai em ra làm điểm yếu để uy hiếp, họ muốn em làm cái gì em cũng phải ngoan ngoãn làm theo.”
Chỉ một câu nói như thế mà khiến cho sống lưng Minh Châu rét lạnh, cô nghiêng đầu nhìn sang Minh Bảo, trẻ con ăn no uống đủ nên có chút buồn ngủ, vừa lên xe chẳng bao lâu mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, cô ôm em trai vào lòng, qua một lúc sau mới mở miệng hỏi Trang Phong, “Tại sao các anh lại muốn bảo vệ bọn em? Là vì khoản nợ kia sao?”
“Em nói xem?” Trang Phong bật cười thành tiếng, “Dù sao thì, anh chưa từng gặp qua tình cảnh nào giống như em đây, anh Cảnh trước giờ chỉ bảo anh đi đánh người, chưa bao giờ bảo bọn anh đi bảo vệ một ai, em là người đầu tiên.”
Minh Châu mím môi không nói thêm gì nữa.
Trang Phong ngồi phía trước vừa lái xe vừa dài dòng luyên thuyên:
“Đêm trước Tết anh Cảnh sốt ruột bảo bọn anh mau quay về, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, kết quả chỉ bảo bọn anh thay phiên nhau canh chừng trước cửa nhà em.”
“Không chỉ riêng em, còn có em trai của em, cho dù hai em đi đến đâu, bọn anh cũng phải đi theo.”
“Nếu không, em cho rằng em có thể an toàn đến tận bây giờ?”
“Cho nên anh mới nói, em sống ở trên tầng của anh Cảnh là an toàn nhất.”
Chiếc xe dừng bánh, Minh Châu mang tâm trạng phức tạp nói tiếng cảm ơn, Minh Bảo vừa lên xe đã ngủ say sưa trong lòng Minh Châu, khi xuống xe bị gió lạnh thổi qua, cậu nhóc rùng mình dụi vào lòng của Minh Châu, “Chị ơi, lạnh quá…”
Minh Châu ôm cậu nhóc đi vào nhà, trước cửa nhà toàn là đầu lọc thuốc lá và đủ các loại rác, còn có vài vệt nước ŧıểυ bị đông cứng lại, Minh Châu đi vào nhà mở đèn lên, bước ra nhìn thấy mảnh sân hỗn độn.
Trước tiên cô đi đun nước nóng, sau đó cầm cây chổi ra sân quét dọn, thu dọn sạch sẽ đống rác bẩn rồi đi vào nhà, cô nhìn chăm chăm ấm điện ngây ngẩn, Minh Bảo đã buồn ngủ đến mức nằm xiêu vẹo trên giường mà ngủ.
Cô vươn tay lay tỉnh cậu nhóc, “Tắm rửa trước rồi mới được ngủ.”
“Dạ.” Minh Bảo dụi đôi mắt, nhỏ giọng nói, “Chị ơi, em cũng muốn ở cùng với Lạc Lạc, ở đây lạnh quá.”
Bàn tay đang giặt khăn mặt của Minh Châu bỗng cứng đờ, trong nhà quả thật rất lạnh, không có máy sưởi nên đi đến đâu cũng lạnh như băng.
Cô vắt khô khăn mặt đưa cho cậu nhóc lau mặt, thấy gương mặt vốn có da có thịt của cậu nhóc giờ đây đã gầy đi trông thấy, trong lòng cô đau xót, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu và nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
“Chị ơi, chị sao thế?”
Minh Châu lắc đầu, “Không có gì, chỉ là chị muốn ôm em thôi.”
Lúc gần 10 giờ đêm, Minh Bảo đã nằm xuống giường ngủ thiếp đi, Minh Châu thu dọn đống hành lý được chuyển phát nhanh đến, sau khi tắm rửa xong cô đổ hết nước đi.
Chiếc xe của Trang Phong đậu ngay trong sân, cậu ta đang bắt chéo chân nằm trên ghế phó lái, một tay cầm điện thoại không biết đang gọi cho ai, thấy Minh Châu đi ra, cậu ta nói với người bên kia điện thoại, “Này, anh, em ấy đi ra rồi, anh nói chuyện với em ấy đi.”
Trái tim Minh Châu đập lệch nhịp, biết người ở đầu bên kia điện thoại là Cảnh Dực, bước chân cô hơi do dự, cuối cùng vẫn đi qua đó, một tay cầm cái thau, một tay nhận lấy điện thoại kề sát bên tai.
Cảnh Dực đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy âm thanh, anh lên tiếng hỏi, “Minh Châu?”
Cách micro điện thoại, giọng nói của anh nghe vừa chân thật vừa trầm thấp, Minh Châu cảm thấy quen tai đến lạ, cô mềm giọng đáp, “Dạ, là em.”
Cảnh Dực nhỏ giọng nói, “Nhớ bôi thêm thuốc.”
Cô gật đầu, “Dạ, em bôi rồi.”
“Tốt, không còn chuyện gì nữa.”
“….”
Minh Châu nắm chặt điện thoại, trước khi trả lại cho Trang Phong, cô nhỏ giọng nói một câu với người ở đầu bên kia điện thoại, “Cảm ơn anh.”
Trong cổ họng của Cảnh Dực phát ra một tiếng “Ừm.”
Hai người không nói chuyện, Trang Phong ở bên cạnh vươn cổ nghe lén, chưa kịp nghe thấy gì thì Minh Châu đã trả điện thoại lại cho cậu ta, cô cầm cái thau xoay người đi vào nhà.
Thấp tha thấp thoáng, cô nghe thấy Trang Phong hỏi người đầu bên kia điện thoại, “Anh, hai người thì thầm nói gì vậy? Nếu đã luyến tiếc như thế, kêu em ấy về lại đó đi, ngủ cùng một chiếc giường thoải mái biết bao, trời lạnh thế mà…”
Minh Châu đóng cửa nhà, cởi giày leo lên giường, cô dém chăn cho nhóc Minh Bảo sau đó nhắm mắt đi ngủ.
Đêm nay, từ đầu đến cuối trong mơ toàn là khuôn mặt của Cảnh Dực, anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói dễ nghe từ trên đỉnh đầu vọng xuống, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, giọng nói trầm thấp hỏi cô rằng, “Tại sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?”
Hàng mi của Minh Châu lay động, bỗng nhìn thấy anh cúi đầu hôn xuống.
Xúc cảm chân thật đến nỗi khiến sống lưng cô không ngừng run rẩy, đợi sau khi tỉnh lại mới phát hiện là mơ.
Cô xoa mặt, thật sự khó mà tưởng tượng được bản thân sẽ mơ giấc mơ như thế này.