Sau đêm giao thừa, bầu không khí Tết nhất càng thêm rõ ràng, mấy người Đại Chí mua một đống câu đối xuân chuẩn bị dán kín cửa lớn công ty đòi nợ, bọn họ đứng trước bàn làm việc tranh cãi muốn dán cái mà mình mua.
Đại Chí giơ câu đối xuân mà mình mua đứng lên trên ghế gân cổ nói, “Dán của tôi…đại ca đã nói rồi! Năm nay dán cái tôi mua!”
Tất cả mọi người trở nên yên tĩnh, không phải vì bị câu nói của Đại Chí thuyết phục, mà ánh mắt của mọi người vô thức nhìn về phía cửa, Đại Chí tưởng rằng sắp có việc làm, vừa quay đầu nhìn cũng thì dại ra, “Minh Châu?”
Mọi người hồi hồn, tất cả nhìn lên tầng trên hét lớn như ong vỡ tổ:
“Đại ca!”
“Anh Cảnh! Mau xuống đây!”
“Anh! Anh trai ruột của tôi ơi mau xuống đây!”
Cảnh Dực vừa tắm xong, đầu tóc chưa kịp lau, anh cầm khăn tắm vắt lên trên đầu, mới xuống được nửa chừng cầu thang, đã nhìn thấy trên ghế ngồi của Đại Chí có một người ngồi đó.
Cả người mặc đồ đen, trên cánh tay còn đeo vải tang.
Đại Chí rót cho cô một ly trà nóng, cầm một xấp hóa đơn viết tay nhét vào tay cô, “Đây là một số văn kiện bình thường hay xử lý, dọn dẹp vệ sinh này nọ, còn phải giúp bọn tôi đối chiếu hóa đơn, rồi ghi chép vào máy tính, toàn là những việc cần sự tinh tế, mấy tên đàn ông dung tục như bọn tôi mỗi lần làm luôn phải thức mấy đêm liền.”
Minh Châu cúi đầu nghiêm túc xem, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, “Trước đây chưa từng tuyển nhân viên nữ sao?”
“Có, nhưng mà toàn giúp thêm phiền.” Quả thật có, nhưng không phải do bọn họ tuyển vào, mà đều là bạn gái của Nhị Vượng và Cát Phong, thỉnh thoảng chạy đến đây giúp đỡ, mới 18-19 tuổi, làm sao có thể ngồi yên được, làm hóa đơn rối nùi cả lên, sau khi Cảnh Dực biết chuyện, không cho phép bất kỳ người nào dẫn bạn gái đến đây nữa, nơi này chỉ còn lại một đám đàn ông.
Minh Châu còn muốn hỏi tiếp, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đi xuống cầu thang, cô nuốt câu định nói lại, ngẩng đầu nhìn qua đó.
Trong tay Cảnh Dực cầm khăn tắm qua loa lau khô tóc, ở trong nhà anh thường mặc rất ít, trên người chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, buổi sáng chạy bộ trên máy chạy bộ hơn một tiếng đồng hồ, vừa tắm rửa xong có vài tia hơi nóng hóa thành giọt nước từ trước trán chảy xuống, anh ngước mắt lên, vết sẹo nơi đuôi mắt nhẹ nhàng giương lên nương theo động tác, tăng thêm vài phần lưu manh cho gương mặt hờ hững ấy.
Dáng người của anh rất cao, đứng trên cầu thang trông đôi chân ấy càng dài hơn, dưới chân mang đôi dép bông, ăn mặc giản dị, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, đứng từ xa cũng ngập tràn cảm giác áp bách khiến người ta không thể làm lơ.
Đường nét trên gương mặt anh rất tinh tế, nét nào ra nét nấy, chỉ có điều bởi vì không có cảm xúc gì, thế nên trông càng lạnh lùng hơn.
Lúc anh vừa xuống, Nhị Vượng xách một cái ghế đặt ngay bên cạnh Minh Châu, Cảnh Dực đi qua đó ngồi xuống, cách nhau quá gần, Minh Châu ngửi thấy mùi hương sữa tắm tươi mát, cô căng thẳng dựa người về sau.
“À đúng rồi, thuận tiện giúp bọn tôi quét dọn phòng ngủ của anh Cảnh luôn nhé.” Đại Chí nói xong quay qua hỏi Cảnh Dực, “Anh, anh xem, một tháng trả cho em ấy 5000 tệ thế nào?”
Mức lương này nếu tính ở toàn trấn Puhe, có thể xem như là khá cao, nội dung công việc còn vô cùng đơn giản, chỉ bao gồm sắp xếp hóa đơn và quét dọn vệ sinh.
Cảnh Dực thấy Minh Châu không nói chuyện, cô gái nhỏ có chút tiều tụy, khuôn mặt rất trắng, dưới mắt có quầng thâm, bàn tay lộ ra vẫn đang cầm xấp hóa đơn mà Đại Chí đưa cho cô, đốt ngón tay trắng mịn xinh đẹp, cổ tay đeo một sợi dây đỏ, lúc này bởi vì bất an và căng thẳng nên ngón tay siết chặt xấp hóa đơn.
Đại Hồng đi theo cô cả tuần, thấy cô đi ra ngoài phỏng vấn xin việc, liên tục vấp phải trắc trở, khó khăn lắm mới tìm được một công việc, làm được có vài ngày đã bị ông chủ đuổi, cuối cùng làm ổ ở trong nhà nguyên cả ngày không ra khỏi cửa, hôm nay ra ngoài vậy mà lại đi đến đây.
Anh dựa người vào ghế, ánh mắt rơi trên gương mặt của Minh Châu, nhỏ giọng nói, “Hạn thử việc một ngày, nếu qua sẽ trả 5000 tệ một tháng.”
Minh Châu có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, cô chưa từng nghe qua cách nói hạn thử việc một ngày.
Những người khác bắt đầu hoan hô, “À hú! Sau này không cần phải sắp xếp hóa đơn nữa!!”
“Anh! Xem câu đối bọn em mua này!”
Cảnh Dực đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng trên, nghe thấy giọng nói phía sau thì quay đầu qua nhìn thử, mấy người Đại Chí ôm đống câu đối xuân vừa mua chạy đến hỏi anh, “Anh, năm nay dán câu đối của em mua có được không? Chiêu tài tiến bảo [1]! Tốt biết mấy!”
[1] Chiêu tài tiến bảo có nghĩa là thu hút vận may về tài lộc, hoạnh phát trong kinh doanh và mang lại bình an phú quý
“Nghe thấy chưa!” Đại Chí kiêu ngạo vỗ ngực nói, “Dán của tôi!”
Một đám người ồn ào náo nhiệt chạy đi dán câu đối xuân, để lại Minh Châu một mình ngồi đó, cô bơ vơ đứng đó một hồi, Đại Chí ở bên ngoài lại chạy vào nói, “Em bắt đầu quét dọn trước đi.”
Minh Châu gật đầu, bấy giờ mới đứng dậy nhìn quanh một vòng, trước tiên ném giấy phế liệu và rác ở trên bàn vào thùng rác, sau đó cầm cây chổi bắt đầu quét dọn.
Không gian rộng lớn, bàn làm việc kề sát vào nhau, quét dọn cũng không tính là tốn công, đợi bọn họ dán xong câu đối xuân quay lại, Minh Châu đã quét dọn xong, đang tìm khăn lau bàn ghế.
Đại Chí ân cần dẫn cô vào nhà vệ sinh, tìm cho cô một cái khăn nhỏ và thau, lại chỉ cô cách xả nước nóng.
“Cảm ơn.” Minh Châu nhỏ giọng nói.
Đại Chí cười ngốc nghếch, “Khách sáo cái gì, tôi còn tưởng em không đến đấy chứ, sao em lại nghĩ thông thế?”