Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau

Chương 13

Trước Sau

break
Anthony cùng cô tìm đến một quán phở gia truyền trên phố cổ, anh phải gửi xe cách đó mấy trăm mét rồi đi bộ vào. Chớm vào thu, trời se se lạnh, đâu đó phảng phất mùi hoa sữa quyện theo gió heo may. Anthony định tháo áo khoác ngoài đưa cho cô nhưng Như Quỳnh lập tức từ chối, cô còn vui đùa rằng:

- Tôi không muốn có những ánh mắt soi mói ghen tức về phía mình đâu. Anh xem, nãy giờ mọi người đều nghĩ chúng ta là một cặp chị em…

Đúng vậy, dù họ bước song song với nhau nhưng Anthony Nguyễn đẹp trai xuất chúng, còn cô có khác gì một mụ già đâu. Nãy giờ có không ít cô gái dù đang sánh đôi với bạn trai vẫn quay đầu lại nhìn anh.

Anthony bật cười đáp lại:

- Đừng nói bên Tây, mà từ lâu ở Việt Nam, phi công trẻ lái máy bay bà già cũng không phải là hiếm mà. Mà Như Quỳnh chẳng phải còn nhỏ hơn tôi ba tuổi sao? – Anh xoa xoa lên cằm mình – Nếu tôi để râu quai nón, đảm bảo sẽ nhìn như tiền bối của cô ý chứ.

Trêu đùa qua lại một vài câu, họ đã đến trước cửa hàng phở ngon nổi tiếng. Giờ này rất đông khách, nhân viên phục vụ không tìm thấy chiếc bàn trống nào cho họ nên đành bảo họ ngồi ké vào cùng một cặp đôi đang ăn khác. Như Quỳnh nhìn Anthony, e ngại nói:

- Hay chúng ta đi chỗ khác?

- Không cần đâu, cô xem, mọi người ở đây đều như vậy mà.

Cặp đôi kia thấy cô và Anthony định ngồi vào thì người đàn ông liền bê ghế cùng bát phở sang ngồi cùng một phía bàn với bạn gái. Anthony nhanh chóng kéo ghế cho Như Quỳnh, họ đành ngồi cạnh nhau trong một không gian chật hẹp. Như Quỳnh cảm tưởng cô chỉ cần hơi nghiêng người ra sau là đã va vào người khác. Trong quán khói phở nghi ngút cộng với đông người nên thành ra khá nóng nực.

Họ gọi hai bát phở tái lăn, chắc cũng phải đợi một lúc phục vụ mới mang lên. Trong lúc chờ đợi, Như Quỳnh cúi đầu nhắn tin, chính là nhắn cho khắp nơi tìm cách xoay tiền, cố vớt những hi vọng mong manh cuối cùng.

Tóc cô lòa xòa rơi xuống che đi gương mặt, căn bản Anthony sẽ không trông thấy biểu cảm lúc này của Như Quỳnh, bàn tay cô cũng đang luồn vào túi xách bấm điện thoại nên anh càng không có khả năng biết cô đang làm gì…

Thật ra cô cũng đã nghĩ tới, hiện tại người có tiền và có khả năng cho cô vay nhất chính là Anthony Nguyễn. Nhưng hàm ơn anh quá nhiều cô sẽ không báo đáp nổi, chưa kể đến lần trước cô nghe Anthony nói anh đang dùng vốn đầu tư xây một bệnh viện và thực hiện chương trình phẫu thuật tim cho cho trẻ em nghèo.

Anthony là con út trong một gia đình có truyền thống làm nghề y, ngoài anh cả đang là viện trưởng ở Pháp, mấy anh em còn lại đều chia nhau đến các quốc gia đang phát triển mở bệnh viện tư nhân, ban đầu là kinh doanh lấy vốn rồi lại lấy một phần vốn đó đầu tư xây dựng cơ sở chữa bệnh riêng cho người nghèo. Anthony lựa chọn sang Việt Nam – quê gốc của cha mình.

Như Quỳnh đơn giản nghĩ rằng, việc cứu lấy mấy kẻ vô lại như bác trai và anh họ cô chẳng thể so với việc cứu lấy hàng ngàn trẻ em nghèo kia. Cho nên cô nhất định không mở lời với Anthony, dù anh có sẵn sàng cho cô vay đi chăng nữa…

Phở đã được mang đến, quán này nổi tiếng bởi chỉ cần ngửi mùi hương tỏa ra từ tô phở nóng kia cũng đã thấy mê mẩn. Vị thơm ngậy tự nhiên của thịt bò không bị lấn át bởi những gia vị khác như gừng nướng, rau thơm, nước dùng cũng mang vị ngọt đặc trưng, có màu vàng trong và không nhiều mỡ ngấy.

Quán đông nên phục vụ không xuể, Anthony tự đứng lên lấy chanh và gia vị cho Như Quỳnh. Trong lúc ăn phở, họ có nói vài câu chuyện phiếm nhưng chủ yếu đều là Anthony mở lời trước. Tâm trạng của Như Quỳnh vốn không thoải mái nên cô có vẻ thụ động.

Tuy mỗi lần anh kể chuyện đều thấy cô mỉm cười nhưng Anthony vẫn mơ hồ cảm nhận được nét ưu phiền trong mắt cô. Anh nhớ sáu năm trước khi lần đầu gặp cô, đôi mắt ấy trong veo như làn nước mùa xuân khiến anh lưu luyến ngắm nhìn cô mãi không thôi. Sau khi người chồng chưa cưới kia gặp chuyện, mắt cô trở nên u uẩn, tựa như có tầng tầng mây giăng mù mịt âm u.

Anh cứu được tính mạng Tấn Khang, ánh mắt ấy mới thư thái một chút, sau đó lại không ngừng ôm ấp ảo vọng…

Anthony mãi không quên, đêm đó chỉ có hai người thức trắng không hề nghỉ một phút, đó là anh trong ca cấp cứu cho Tấn Khang và cô gái nhỏ nhắn đó gồng mình gắng gượng để không gục ngã bên ngoài cửa phòng phẫu thuật.

Khi cánh cửa phòng mở ra đã là hơn tám tiếng, mắt anh mỏi nhức, cơ thể cảm tưởng đứng không vững nhưng cô gái đó sau khi nghe tin phẫu thuật thành công vẫn có thể hạnh phúc mà chạy đến giường bệnh của người yêu. Lúc đó Anthony rất sợ khi phải nói thật với cô rằng tính mạng của Hoàng Tấn Khang tuy có thể tạm cứu vãn nhưng việc hồi phục là gần như không có khả năng…

Anh tự thừa nhận mình không phải là kẻ quá mức cao thượng, đôi lúc ích kỷ anh nghĩ rằng, trong suốt tám tiếng phẫu thuật đó nếu anh vô tình ngơi tay một lúc hay không quá gắng sức, liệu khi Tấn Khang kia chết đi, anh có cơ hội theo đuổi cô không?

Sau đó, Hoàng Tấn Khang còn phải phẫu thuật thêm vài lần, anh cũng đầy bàng hoàng mà phát hiện ra một vài sự thật.

Thứ nhất, anh muốn theo đuổi cô nhưng anh lại sợ cơ hội đó chưa đến thì cô đã tuyệt vọng ra đi cùng Tấn Khang, vì vậy anh lại phải cố cứu anh ta.

Điều thứ hai cũng là điều trọng yếu hơn, hóa ra không chỉ có anh cùng Như Quỳnh gắng gượng, mà dường như chính Hoàng Tấn Khang kia cũng có một sức mạnh tinh thần vô hình. Cho dù tỷ lệ thành công thấp đến đâu anh ta cũng vượt qua, không ít lần tim anh ta đã ngừng đập nhưng chỉ cần bên ngoài vọng đến tiếng khóc thét thê lương của Như Quỳnh, anh ta lại thoát khỏi khống chế của tử thần mà quay về dương gian.

Tình yêu của họ quá mãnh liệt, quá day dứt… đủ để khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị.

Anthony luôn thầm yêu cô, nhưng có những khi anh cảm thấy tuyệt vọng khi biết tình cảm của mình sẽ không thể thắng nổi niềm tin bền bỉ của Như Quỳnh thì anh lại muốn nhẹ nhàng buông tay. Vì thế anh cũng thử làm quen với một vài cô gái, dĩ nhiên bằng thái độ nghiêm túc. Bạn gái gần đây nhất của anh, cũng chính là người anh định kết hôn đã chủ động đòi chia tay. Cô ấy nói: “Trái tim anh yêu người khác, không phải yêu em.”

Đó là một cô gái rất tốt, cô ấy còn khuyên anh không nên từ bỏ, tiếp tục kiên trì theo đuổi tình yêu của mình. Cô ấy cho rằng phụ nữ luôn có xu hướng muốn lấy người yêu mình thật lòng, yêu mình nhiều hơn…

Có lúc Anthony một mình đi vào phòng bệnh của Tấn Khang, rành mạch mà nói với anh ta: “Hoàng Tấn Khang, nếu anh không tỉnh dậy nổi thì hãy từ bỏ Như Quỳnh đi, đừng làm lãng phí tuổi xuân của cô ấy nữa. Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, yêu thương cô ấy không kém anh…”





Ăn phở xong, Anthony nhìn đồng hồ thấy còn rảnh rỗi được một tiếng nữa nên lại rủ cô đi uống cà phê. Lúc này ngồi trong không gian thoáng đãng riêng biệt, anh mới tìm cách thăm dò tâm tư của cô. Như Quỳnh dĩ nhiên là không chịu nói, luôn tìm cách lảng tránh. Anthony đành dùng một chút tâm kế, anh ra vẻ phật lòng, giọng điệu không hề vui vẻ:

- Như Quỳnh, hóa ra cô coi thường tôi, không xem tôi là bạn. Tôi muốn tự cô nói ra thôi chứ tôi đã biết mọi chuyện rồi. Hôm trước thấy thái độ của cô lạ, tôi cũng đã hỏi mẹ cô, bà ấy kể cho tôi nghe hết cả… – Bộ dạng của Anthony cứ làm như anh đã biết sự thật.

Như Quỳnh liền hoảng hốt, hóa ra mẹ cô đã kể hết cho anh ư? Tại sao những việc mất mặt như này mà bà cũng đi kể chứ?!

Đến nước này, cô chỉ còn biết thở dài thú nhận, không ngờ lại rơi vào bẫy của Anthony. Căn bản trước nay cô đều tin rằng Anthony là người thẳng thắn đàng hoàng và luôn tôn trọng đời tư của người khác, anh nhất định không vì tò mò mà bày kế trước mặt cô.

- Thật xấu hổ quá Anthony, bác trai và anh họ của tôi là người đốn mạt như vậy đấy. Tôi cũng không muốn dùng tiền cứu họ, nhưng… mẹ tôi lúc nào cũng có suy nghĩ mắc nợ ân tình nhà họ, không cứu không được.

Anthony nghe đến đó mới chỉ lờ mờ đoán ra chút ít. Tuy nhiên anh không biểu lộ thái độ ngạc nhiên ra ngoài, chỉ khéo léo để tiếp tục thăm dò toàn bộ nội dung sự việc.

- Ồ, như vậy là… – Gương mặt anh đầy cảm thông với cô – Nhưng số tiền đó cũng không ít, làm sao cô xoay sở đủ?

Nhìn Như Quỳnh ưu phiền như vậy, anh tất nhiên có thể phỏng đoán số tiền kia không phải là nhỏ.

- Tôi có thể lo được. – Như Quỳnh cúi đầu, xoay xoay chiếc muỗng trong ly sinh tố, âm điệu rất bình tĩnh – Dù sao căn nhà kia quá rộng, một mình tôi ở cũng không xuể, chỉ quét dọn không thôi cũng không có thời gian. Đem bán đi rồi mua một căn nhà vừa phải hơn là được…

Lúc này trong lòng Anthony càng thêm kinh ngạc cộng với bất bình thay cho cô. Đến mức phải bán nhà đi ư? Một mình cô ấy vật lộn buôn bán đã rất cực khổ rồi, làm sao cô ấy lo nổi đây?!

Nghĩ đến đó, anh càng thêm buồn bã. Chuyện khó khăn như vậy mà cô không nói đến nửa lời với anh. Cô ấy thà chạy đến khóc bên một người vô tri vô giác như Tấn Khang chứ không cần mượn bờ vai anh.

Anh lập tức đứng dậy, kéo tay cô:

- Đi, không phải bán nhà, tôi cho cô mượn tiền. Giờ này ngân hàng chỗ tôi gửi vẫn còn trong giờ giao dịch.

Như Quỳnh mở to mắt ngỡ ngàng, một giây sau định thần lại, cô vội vàng từ chối:

- Không cần đâu Anthony, tôi đã xoay sở xong rồi. Hơn nữa bệnh viện cho trẻ em nghèo của anh còn chưa xây xong, anh nên…

- Chỗ vốn đó đã hạch toán rồi, chỗ tiền này tôi tạm thời không dùng đến. – Anthony lập tức ngắt lời cô, còn trấn an cô bằng cách bông đùa – Chỉ cần trước khi tôi già, cô đem trả hoặc đóng cho viện dưỡng lão hộ tôi là được…

- Ba tỷ đồng rất lớn, tôi không dám vay đâu. – Cô vẫn vô cùng cố chấp – Sợ rằng làm ra bao nhiêu tiêu dần tiêu mòn từng đó rồi không trả nổi anh. Thà rằng tôi tự giải quyết nhanh gọn cho xong.

- Tôi có bắt cô trả gấp đâu. – Anthony cười khổ – Cùng lắm đến khi tôi già, nếu cô vẫn không trả hết thì hàng tuần đến thăm nom tôi, để tôi không phải chết trong cô đơn là được.

Như Quỳnh không hiểu hết ý tứ lời nói của anh. Cô chỉ đơn giản hiểu là người Việt Nam thường thường đến già có con cháu lo cho, còn Anthony sinh trưởng bên Tây nên theo lối sống bên đó, người già đều tự động vào viện dưỡng lão, con cái còn bận làm ăn và có cuộc sống riêng.

- Anthony, nhưng mà…

- Không nhưng mà gì cả. – Anh bỗng tỏ ra nhỏ nhen chưa từng thấy – Nếu cô không nhận sự giúp đỡ của tôi có nghĩa là cô xem thường tôi, vậy thì cô cũng nên chuyển mẹ mình và Tấn Khang đến viện khác đi, chúng ta sau này tuyệt giao…

Như Quỳnh cảm thấy Anthony sao quá vô lý, nhưng cô không thể kiếm chỗ nào điều trị tốt cho Tấn Khang mà vẫn đảm bảo việc giữ bí mật danh tính cho anh ngoài bệnh viện của Anthony.

Bị bắt buộc tiếp nhận lòng tốt của Anthony nhưng trước sau thì cô vẫn vô cùng cảm kích anh. Giữa dòng đời hối hả ngược xuôi, đâu dễ tìm được một tri kỉ như thế này. Sau này nếu anh gặp việc cần cô giúp đỡ, dù có phải mất mạng cô cũng nguyện ý báo đáp lại.

Anthony dẫn Như Quỳnh ra khỏi tiệm cà phê, anh biết Như Quỳnh đang cảm kích anh theo kiểu gì, nhưng cô chắc hẳn không hay rằng lòng anh đang nhủ thầm một điều:

“Như Quỳnh, em không hiểu đâu, tôi thực ra không phải con người thiện lương hoàn hảo hay một thiên thần áo trắng để em ca ngợi. Tôi chỉ muốn đến gần em, chiếm lấy trái tim của em. Khi lòng ích kỷ của tôi vượt quá ranh giới mà tôi có thể kiểm soát, tôi chắc chắn chẳng thể tiếp tục cố gắng cứu lấy Tấn Khang của em nữa… Nhưng trước lúc đó, tôi phải dần dần khiến em ngả vào vai tôi, lệ thuộc vào tôi. Nếu Tấn Khang chết đi, tôi có thể tiếp tục theo một kịch bản hoàn hảo mà sở hữu người con gái tôi yêu… ”

Lúc ra đến ngoài, một cơn gió nhẹ thổi đến mang theo những cánh hoa nhỏ li ti đậu trên tóc Như Quỳnh. Anthony bỗng vươn tay nhặt chúng cho cô, hành động bất ngờ của anh khiến cô hơi lúng túng.

Nhưng cả hai người đều không hay, khung cảnh có vẻ thơ mộng đó đã trọn vẹn rơi vào ống kính của mấy gã săn tin nấp bên kia đường, cũng chính là tay chân được Quang Tuấn phái đi.





Không lâu sau, tại một hộp đêm cao cấp giữa lòng thành phố, cũng là nơi thuộc về sở hữu của Quang Triệu…

Ngoài kia dù tiếng nhạc ầm ĩ thế nào thì cũng không thể lọt vào khu phòng dành cho quản lý được lắp đặt hệ thống cách âm đặc biệt. Quang Triệu đang uống rượu một mình thì thấy em trai hắn bước vào, ném lên mặt bàn một xấp ảnh, cau mày nói:

- Cô ta toàn cặp với thằng có tiền thôi thì phải. Nhưng thằng này xem chừng khó đụng vào, nó là bác sĩ có danh tiếng lớn, lại có quốc tịch nước ngoài, đụng vào phiền lắm.

Quang Triệu nheo mắt nhìn xấp ảnh rơi vãi đầy trên bàn. Hắn chằm chằm coi kỹ từng chiếc. Nào là cảnh họ sánh bước đi dạo giữa phố, cảnh thân mật ngồi cùng nhau trong một quán phở đông đúc. Ống kính còn zoom tận vào hành động cô cẩn thận lau đũa cho gã đó, họ đầu mày cuối mắt cười vui ra sao. Tình tứ nhất vẫn là shoot ảnh gã đó luồn tay vào tóc cô gỡ từng cánh hoa, góc chụp cũng thật đẹp, vừa vặn có thể thấy đầu cô ngẩng lên, trong mắt đầy thẹn thùng bối rối… Cảnh lãng mạn lại tự nhiên như vậy, e rằng cả phim truyền hình Hàn Quốc cũng không có được.

Dù có Quang Tuấn đứng trước mặt nhưng lúc này Quang Triệu cũng không thể tiếp tục tỏ vẻ hay kiềm chế, hắn liên tiếp vung tay gạt văng mấy tấm ảnh chướng mắt đó cùng với chai rượu trên bàn.

Chỉ ngay sau đó vài phút lại có một gã săn tin khác mang ảnh tới, ngoài những bức ảnh với nội dung giống thế kia thì còn thêm một số tấm. Trong đó, có thể thấy rõ Như Quỳnh cùng Anthony đi vào một chi nhánh ngân hàng, lát sau họ đi ra với một chiếc vali màu đen, kẻ khờ cũng đoán được trong đó hẳn là chứa rất nhiều tiền. Xem ra ngày mai cô ta sẽ đem tiền của thằng đàn ông khác đến trả hắn.

Đến lúc này, Quang Triệu mới cười phá lên như một kẻ điên cuồng, âm thanh nghe vô cùng ghê rợn. Hai tròng mắt hắn hằn lên tơ máu, bàn tay vò nát tấm ảnh, vì dùng lực quá mạnh mà có thể nghe rõ từng tiếng khớp xương kêu răng rắc.

Đã rất lâu rồi Quang Tuấn không thể chứng kiến bộ dạng đáng sợ đến vậy của anh trai mình, điều đó chứng tỏ Quang Triệu vẫn luôn cay cú vì người đàn bà kia.
break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc