Miêu Nô Dâm Đãng

Chương 1: Miêu Nô Dâm Đãng

Trước Sau

break

Ngày cuối thu, trời tối thật nhanh, mới 6 giờ chiều mà trời đã tối sầm lại.

ŧıểυ khu Nhất Lạc có số hiệu 1181 toạ lạc tại trung tâm thành phố X, nơi tấc đất tấc vàng, nơi đây có bầu không khí yên tĩnh khác biệt hẳn với đô thị ồn ào. Trong một căn phòng trống, không thấy bóng người, ngoài tiếng kim đồng hồ tích tích vang vọng, còn vang lên tiếng chấn động ong ong rất nhỏ.

“Ưm ha ~ a a…”

Ngay sau đó, truyền ra một tiếng rêи ɾỉ kiều mị của nữ giới. Thanh âm kia tuy nhỏ nhưng lại rất mị hoặc, âm tiết cuối cùng như tiếng mèo con làm nũng, khiến người nghe trong lòng mềm nhũn, xương cốt ngứa ngáy. Nhìn kĩ lại, trong phòng khách thấp thoáng có một thân ảnh cuộn tròn nằm trên thảm cạnh góc tường.

Chỉ thấy thiếu nữ mặc một bộ trang phục hầu gái màu trắng đen, bầu vυ" tròn trịa được lớp vải mỏng bao lấy, từ bên ngoài có thể nhìn rõ đầu vυ" da^ʍ đãиɠ màu đỏ tươi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dựng đứng lên. Vùng bụng nhỏ chẳng hề che đậy, cái váy ngắn cũn cỡn miễn cưỡng che được nửa mông, dư lại nửa cánh mông tròn trịa xinh đẹp cùng với đôi chân và phần đùi hoàn toàn trần trụi ngoài không khí.

“A a...ha a a… ưm..n a, ngứa quá… Chủ nhân ~ ô ô, quá nhanh, a a, lại tới rồi a… Ha a a.....”

Bàn tay thon nhỏ trắng nõn đến nỗi có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh đang cách một lớp vải xoa nắn cặp vυ" của mình, thiếu nữ khó chịu kẹp chân, không ngừng cọ xát đầu gối và hai bắp đùi, bên trong làn váy ngắn, khó khăn lắm mới chế khuất được vùng đất tầm giác nào đó, truyền ra từng tiếng ọp ọp ọp chấn động.

“A a… Không cần….đừng động nữa, thật sướиɠ, a ha a ~ vào sâu quá, chủ nhân, ô ô… Chủ nhân, mau cứu cứu… A....a.ngứa quá, nhịn không được, ȶᏂασ mèo nhỏ đi, ưm...n a a…”

Thiếu nữ kẹp chặt hai chân, tay bắt lấy hai bầu vυ" xoa nắn mạnh bạo, ý muốn giảm cơn ngứa ngáy giữa hai chân, khi kim phút trên tường tích tích chạm đến số 30, cô rốt cuộc không nhịn được, duỗi tay vào trong ŧıểυ huyệt.

“Ong ong ong…”

“Ô ha…thật trướng, ngô… thật ngứa, không cần…a..đừng động nữa, a a ~ thật thoải mái, ân a a...a!”

Như có điều gì hạn chế, bàn tay nhỏ bé lành lạnh của thiếu nữ chỉ dám thăm dò vuốt nhẹ nơi ướt át kia vài cái, rồi sau đó nhẹ nhàng nhét một ngón trỏ vào trong khe thịt ấm áp, ngón tay móc nhẹ, tiếng òm ọp òm ọp òm ọp lập tức vang lên.
“A ~ ân aa…aa ~~~ thật ngứa, không cần động, ân ha a ~ chủ nhân, nhanh lên ȶᏂασ, ȶᏂασ nát mèo nhỏ đi, a… Ha a ~ thật thoải mái, ân a, muốn tới a a…”

Thiếu nữ ý loạn tình mê, hai chân mảnh khảnh kẹp chặt, ngón tay chỉ mới thọc vào một chút xíu mà đã gấp gáp không chờ nổi chen thêm ngón tay thứ hai vào, moi đào mọi góc độ. Đồng thời, ngón cái tìm đến âm đế xoa nắn, chỉ chốc lát sau, thiếu nữ đã tự chơi đến cao trào, một lượng lớn dâm dịch bắn ra làm ướt cả mảnh đất dưới mông.

Nhưng mới cao trào có một lần thì chưa thể giải tỏa hết được cơn nứng, bên trong âm đa͙σ vẫn còn liên tục giật giật không biết mệt mỏi, âm đế cũng vẫn ngứa râm ran, khiến cô cảm thấy trống rỗng, không nhịn nổi, tiếp tục dùng ngón tay móc ngoáy.

“Ha a ~~~ ân a… thật muốn, ô ô, chủ nhân, bên trong ngứa quá… giật giật, ân a a ~ ha a ~”

Đúng lúc này, đồng hồ trên tường vang lên tiếng ‘đang’.

6 giờ 15 phút.

Thiếu nữ như là nhận được mệnh lệnh quan trọng gì đó, liền vội vã rút hai ngón tay ra, hai tay chống đỡ thân thể, đầu gối chạm đất, bò như động vật bò tới cửa chính.

 

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc