Mộc Thạch Nam vừa mới đi ra phòng họp, quản lý liền ngăn cản nàng.
Quản lý bộ kế hoạch Vương Khải Kiệt, dáng dấp cao lớn anh tuấn lại cùng nữ nhân có duyên, là nam nhân độc thân ở công ty có giá trị nhất, trong công ty đồng chuyện nữ cũng đối với hắn thùy tiên tam xích (thèm thuồng).
Bất quá sau khi Nghiêm Diễm xuất hiện,hào quang của hắn liền phai nhạt không ít.
Nhưng đây đối với hắn mà nói cũng không trọng yếu, hắn hiện tại để ý nhất chính là Mộc Thạch Nam.
Cấp dưới xinh đẹp nhất, lãnh diễm của hắn,trợ thủ giúp hắn rất nhiều trên công việc,đồng thời cũng là nữ nhân làm tim hắn đập nhanh không dứt.
“Hắn có chút khó khăn với cô sao?”
“Không có, chẳng qua là hỏi một chút quản lý vì sao vắng mặt?”
Khải Kiệt không được tự nhiên cười cười, tay còn vò vò đầu.
“Trên đường kẹt xe. . . . . .”
“Lại kẹt xe.”
Lấy cớ!Mộc Thạch Nam nghĩ thầm. Còn là một cái cớ rất cũ!
Nàng nên kháng nghị,bất quá nàng cũng không có. Dù sao chỉ cần hắn không đến trêu chọc nàng, để cho nàng có thể an tâmlàm việc là được.
“Ngươi còn có việc muốn giao phó sao? Nếu không phải ta còn phải làm việc.” Ngụ ý là nhanh cút.
“ŧıểυ Nam, có phải là tổng giám đốc coi trọng cô hay không, cho nên ——”
“Có muốn ta gọi nội tuyến hỏi tổng giám đốc một câu ngươi đoán đúng hay không đúng hay không?” Nói xong nàng liền cầm điện thoại lên.
“Không cần, không cần.” Hắn vội vàng đè lại điện thoại.”Ta chỉ là quan tâm ngươi. Nghe nói tân nhậm tổng giám đốc kia là một công tử ăn chơi,nữ nhân một đổi qua một. Ta sợ ngươi bị gạt. . . . . .”
“Cám ơn.”
Bỏ lại hai chữ đơn giản, nàng cầm lên văn kiện đã sửa sang lại tốt hướng phòng làm việc của mình đi, phanh một tiếng đóng cửa lại.
“Nàng. . . . . . Thật là nữ nhân lãnh mạc vô tình.”
Khải Kiệt tự lẩm bẩm, sờ sờ lỗ mũi tránh đi.
Không biết ở sau cửa chớp phòng họp có một đôi mắt đen lóe lên ngọn lửa màu đỏ.
Đó là lửa ghen đối với tình địch mới có.
Nghiêm Diễm ở trong lòng âm thầm thề, ai dám vọng tưởng Mộc Thạch Nam, chính là tình địch của hắn.
Còn đối với tình địch, hắn tuyệt không mềm lòng!
Thoát đi hết tất cả chuyện tình phiền lòng,Mộc Thạch Nam đem mình nhốt ở trong phòng làm việc,ánh mắt rơi vào hình trên bàn.
Trong tấm ảnh là chị em ba người cùng ba mẹ chụp chung, đây là tấm ảnh gia đình duy nhất của bọn họ.
Sau đó, ánh mắt của nàng rơi vào nụ cười ưu nhã ôn nhu trên người mẹ.
Còn nhớ rõ trước kia mẹ ôm nàng, muốn nàng hảo hảo chiếu cố các em gái, không làm cho các nàng bị bất cứ thương tổn gì.
Nàng cũng cố gắng tốt điều này, đây là nàng kiêu ngạo cùngtrách nhiệm.
Hơn nữa sau khi mẹ qua đời,hạnh phúc của hai em gái so với cái gì cũng trọng yếu. . . . . .
“làʍ t̠ìиɦ nhân của ta. Chỉ cần một tháng. Ta bảo đảm chẳng những sẽ không ngăn cản em gái em cùng em trai ta lui tới, ngay cả nếu như bọn họ kết hôn, ta cũng sẽ vì bọn họ thu xếp hết thảy, để cho bọn họ đều không cần lo điều gì .”
Nghiêm Diễm từng chữ từng câu không ngừng vang vọng ở trong đầu Mộc Thạch Nam, nhiễu loạn lòng của nàng.
Xem ra hắn cũng không muốn đơn giản như vậy liền uống xong giải dược, mà là muốn cùng nàng phát triển quan hệ.
Bộ dáng nàng điểm nào giống như tình nhân?
Nếu như hắn dùng tiền hoặc là những phương thức khác tới”mua” nàng, nàng tuyệt đối không nói hai lời liền thưởng cho hắn một bạt tai.
Nhưng hắn quá thông minh.
Lựa chọn một phương thức nàng không thể cự tuyệt, dùng hạnh phúc các em gái tới ép nàng đi vào khuôn khổ. . . . . .
Nam nhân đáng chết, hắn thật sự thành công!
Nàng đi tới cửa sổ,từ trên cao nhìn xuống bên ngoài phòng,mặt trời hiện lên ở phía chân trời trải xuống mặt đất một màu vàng rám( câu này ta cheém nha T^T) . . . . . .
Nàng cực kỳ thích loại thời khắc sắp về nhà này, phảng phất cả người cũng buông lỏng xuống. Trên mặt của mỗi người đều không tự giác hiện lên hưng phấn,nụ cười mong đợi.
Nàng cũng nên về nhà , nhưng, không vội.
Mộc Thạch Nam nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn như núi cao, lại ngồi xuống.
Thở dài một cái, nàng đem toàn bộ ý định tham nhập trong công việc, rất nhanh,lời của Nghiêm Diễm liền bị nàng ném ra ngoài chín tầng mây.
“Em có phải tính toán làm việc đến trời sáng hay không?”
Thanh âm nam tính trầm thấp có từ tính thình lìnhvang lên, dọa Mộc Thạch Nam giật mình.
“Là ngươi. . . . . . Làm gì dọa người?”
“Ta không có hù dọa em, là em quá mức chuyên tâm.” Nghiêm Diễm trả lời.
Nàng cũng không đáp lời, xoay người đối mặt ngăn tủ tìm tài liệu, căn bản đem hắn làm thành người tàng hình.
“Em luôn luôn làm việc trễ như vậy sao?”Lời của Nghiêm Diễm trong mơ hồ có một tia không vui.
Hắn làm gì mất hứng như vậy?Mộc Thạch Nam buồn bực nghĩ.
“Lấy tiền lương của công ty sẽ phải cố gắng làm việc. Tin tưởng thân là tổng giám đốc ngươi nhất định rất vừa lòng nhân viên như ta vậy.”
Nàng mới xoay người một cái, lại phát hiện hắn không biết khi nào đứng cách mình thật gần. Nàng theo bản năng muốn lui về phía sau, hắn lại nhanh chóng ôm eo của nàng,ánh mắt nhìn chằm chằm nàng không tha.
“Ta là rất thích em.”
Thanh âm của hắn bình thản lại lười biếng truyền tới bên tai nàng, làm tâm nàng đột nhiên chấn động.
Hai tay nàng chống đỡ lồng ngực cường tráng của hắn, muốn đẩy hắn ra một chút khoảng cách —— nói chuyện thì nói bằng lời, làm gì thích động thủ động cước ? !
Nhưng là không biết tại sao, trong lòng của nàng chẳng qua là khốn nhiễu(khốn quẫn+nhiễu loạn), cũng không phải là chán ghét như vậy.
Ngược lại , nàng có một cảm giác, giống như chỉ cần hắn khẽ dựa gần,mùi hương trên người hắn tựa như cánh tay vô hình, không ngừng trêu chọc ham muốn trong cơ thể nàng.
Nàng thậm chí có loại xúc động, muốn cứ như vậy nhào vào trong ngực của hắn. . . . . .
Trời ạ! Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
“Ngươi không nên lại gần ta thêm nữa!”
“Nhưng ta rất quan tâm em.” Hắn lại đến gần hơn một chút.
“Ta đã là người lớn, đều làm theo chủ ý của mình, không cần ngươi làm gà mẹ.”
Cái ŧıểυ nữ nhân này nói chuyện thật đúng là gọn gàng dứt khoát, tuyệt không muốn nịnh hót hắn người lãnh đa͙σ trực tiếp này. . . . . . Nghiêm Diễm nghĩ,nếu như nàng giống những người khác —đối với hắn chảy nước miếng, tin tưởng hắn cũng sẽ cảm thấy rất ghê tởm đi!
Nhìn cái miệng nhỏ hồng nộn của nàng, hắn lại thay đổi ý nghĩ của mình. Nàng nếu như chảy nước miếng, hắn cũng ít để ý, dù sao lúc hôn ngay cả nước miếng cũng ăn. . . . . . Hắn trừng mắt trước ŧıểυ nữ nhân xinh đẹp, thiếu chút nữa cũng muốn chảy nước miếng.
“Nhưng ta cũng không muốn có người bởi vì làm việc quá mức mà té xỉu.” Tay hắn chậm rãi vuốt ve da thịt tế nộn giống như trẻ con của nàng, “Sắc mặt của em thật là tệ, làm người ta thấy thật đau tâm.”
Tiêu chuẩn một công tử ăn chơi sẽ nói lời ngon tiếng ngọt. Nàng nếu như tin tưởng mới có quỷ.
“Cám ơn tổng giám đốcquan tâm, thân thể của ta ta sẽ chiếu cố. Lại nói sắc mặt của ta luôn luôn chính là tái nhợt như vậy, dù sao hiện tại thịnh hành trắng nõn không tỳ vết.”
“Phải không? Khó trách lần đầu tiên ta nhìn liền bị em thật sâu hấp dẫn.”
Lời của hắn làm nàng liếc mắt một cái. Tên đại sắc lang này nói dối tuyệt sẽ không đỏ mặt!
Nàng không nên cùng người đàn ông này có quá nhiều dính dấp. . . . . .Mộc Thạch Nam muốn không để lại dấu vếtrời đi hắn, nhưng là tay hắn một chút cũng không có ý tứ buông ra.
“Ngươi lời ngon tiếng ngọt dùng ở trên người ta là không có hiệu quả, ta khuyên ngươi tiết kiệm nước miếng đi.”
Hắn chậm rãi cười một tiếng, đưa tay sửa lại sợi tóc tán lạc bên cạnh mặt nàng, giống như là đang đối đãi tình nhân, làm nhịp tim nàng không tự chủtăng nhanh.
“Tan việc, không nên làm.” Hắn bá đạora lệnh.
“Ngươi là lấy thân phận trên cấp đối với ta hạ lệnh?” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng nhu nhu, nghe vào trong tai hắn hết sức dễ nghe.
“Lấy thân phận một người bạn.” Hắn tăng thêm giọng điệu cường điệu, “Một bằng hữu hết sức quan tâm em,một bằng hữu cũng hết sức trọng yếu trong cuộc sống tương lai.”
Nàng lần này không khách khí đẩy hắn ra,mà hắn cũng không có ngăn cản.
Mộc Thạch Nam thối lui đến bên cửa sổ, thật sâu hít một miệng lớn không khí, sau đó mới nâng lên thủy dạng mắt to lẳng lặngnhìn chăm chú vào hắn.
“Điều kiện ngươi nói lúc trước, ta. . . . . . Vẫn không tìm ra lý do có thể cự tuyệt.”
Hắn cười, đó cũng đủ để khiến trái tim nữ nhân trong thiên hạ nhộn nhạo bởi nụ cười ấy.
“Cần gì phí tâm lấy cớ muốn cự tuyệt những thứ kia, đáp ứng ta không phải tốt sao?”
Nhìn hắn nói chuyện như là đương nhiên,Mộc Thạch Nam thật không thể không bội phục người đàn ông này da mặt đã dày đến lì lợm.
“Đáp ứng làʍ t̠ìиɦ nhân của ngươi,sẽ giống với đáp ứng đem linh hồn của mình bán cho ác quỷ tà ác.” Nàng không chút lưu tìnhphê phán.
Hắn ngược lại cười đến vui vẻ, “Không sai biệt lắm, nhưng ta tin tưởng ác ma cũng không có giống ta lớn lên đẹp trai. Ta bảo đảm làm nữ nhân của ta, vô luận là vật chất hoặc tâm hồn, cũng đều có thể được thỏa mãn. . . . . . Còn có,công phu trên giường của ta là rất tuyệt .”
Cái này miệng không có gì ngăn cản tự đại cuồng!
“Phải không? Kia rất tốt a. Chỉ tiếc ta đối với việc trở thành đồ chơi của người có tiền một chút hứng thú cũng không có.”
“Em gạt người.” Hắn một bộ khẳng định.
“Ta gạt người?” Nàng cau mày.
“Gạt người.” Nói xong hắn thình lìnhhôn nàng một cái, đưa đến cơn giận dữ của nàng.
“Ta sẽ không làʍ t̠ìиɦ nhân cho bất luận kẻ nào.Ta đối với nam nhân một chút hứng thú cũng không có!”
“Em thích nữ nhân? !”
“Ngươi ——” Nàng tức giận không biết nên nói lại hắn như thế nào, chỉ có thể đè xuống hỏa khí, cắn răng nghiến lợi nói: “Coi là ta chưa nói!”
“Cho nên em căn bản là đang gạt người.”
“Ta không có!”
Nàng ngữ điệu không tự chủ được đề cao, chỉ kém không có hung hăng bắt được cổ áo hắn hướng ngoài cửa sổ ném.
Cái xú nam nhân này lại thích cùng nàng mạnh miệng!
“Em có.Nam nhân giống như ta cũng là khẩu vị của em,ta tin tưởng y theo quy luật thiên nhiên,em cùng ta nhất định sẽ thật sâu hấp dẫn lẫn nhau,cho nên em nói không có hứng thú đều là gạt người.”
Đáng chết, hắn nói không sai.
Bộ dáng của hắn đúng là khẩu vị của nàng, toàn thân trên dưới cũng tản ra sức quyến rũ hấp dẫn làm người ta không cách nào kháng cự.
Nếu nói tuyệt không động tâm, bất quá là lừa mình dối người.
Nhưng là, lòng tựtrọng nói cho nàng biết, nàng cũng không nghĩ trong danh sách tình nhân của hắn lưu lại tên của mình.
Nên nói, nàng hiện tại cũng không có thời gian cùng nam nhân nói tình cảm, chớ nói chi là cùng nam nhân trước mắt đến từ thế giới bất đồng này.
Một thí nghiệm điên cuồng nữ nhân có thể cùng tổng giám đốc cao sang ở công ty, trong thế giới phức tạp đoạt lấy loại địa vị nào?
Nàng đã là người lớn, hiểu rõ mê luyến khuôn mặt xinh đẹplà chuyện cỡ ngu xuẩn, muốn làm phượng hoàng bay lên cao càng thêm ngu không ai bằng!
Cho nên, cùng hắn giữ một khoảng cách là thông minh nhất cũng là cách làm lý trí nhất.
“Tóm lại, đáp án của ta là cự tuyệt. Ngươi tìm người khác đi, tin tưởng có nhiều mỹ nhân sẽ nghĩ làm tính nhân của ngươi.”
“Em ——”
“Quá muộn, ta cũng nên đi. Phiền toái ngươi tiện tay tắt đèn.”
Mộc Thạch Nam cầm bao da của mình xoay người muốn rời đi, Nghiêm Diễm cũng khôngcó ngăn cản nàng.
Tay của nàng chuyển đến tay cầm trên cách cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa lại .
Nàng lập tức liền hiểu đây là người nào chơi trò ŧıểυ nhân.
Mộc Thạch Nam chậm rãi quay đầu,đôi mắt xinh đẹp lóe lên ngọn lửa tức giận thẳng tắp trừng mắt trước nam nhân cười đến hết sức đắc ý.
“Mở cửa, ta muốn trở về!”
“Đây là khẩu khí em dùng nói chuyện với cấp trên?”
“Ta đã tan việc.”
“Kia suy nghĩ một chút về hai người em gái của em đi.”
Ghê tởm, dám dùng chiêu này!Mộc Thạch Nam hít một hơi thật sâu, “Mở cửa, ta muốn về nhà.Nên nhớ thuốc giải cứu mạng sống của ngươi còn ở nhà ta, ta phải về nhà mới có thể lấy được. Hơn nữa ngươi không phải nói ta làm việc đã quá muộn?”
Nghe được khẩu khí của nàng không hề lạnh như băng nữa, thậm chí có điểm ôn nhu, mặc dù biết nàng thỏa hiệp là miễn cưỡng, hắn vẫn hài lòng gật đầu một cái.
“Không sai.Thuốc giải tất nhiên trọng yếu, nhưng em quan trọng hơn. Nếu như em xảy ra cái gì không may,vậy ta thật không biết nên làm sao bây giờ.”
“Ngươi có thể suy tính đưa nhiều một chút tiền thuốc thang cùng tiền làm thêm giờ,tốt nhất tiền thưởng cuối năm cũng nhiều một chút,như vậy cũng đủ để đền bù lỗi nhỏ này của ngươi.”
Nếu như không phải nữ nhân trước mắt này cũng không là người ái mộ hư vinhhám làm giàu, khẩu khí của nàng sẽ làm hắn lắc đầu thở dài .
“Đây là chuyện nhất định phải làm. Nhưng ý của ta là nói, lòng của ta làm sao bây giờ?”
“Chuyện kia không liên quan đến ta.”
Người đàn ông này nói chuyện có phải càng ngày càng quá mức hay không?Mộc Thạch Nam trong lòng không khỏi nghĩ.
“Em có biết bởi vì thí nghiệm của em,ta đã không phải là thân thể người bình thường hay không? Như vậy sẽ có người nào còn muốn ta chứ? ! Hạnh phúc của ta đã hủy ở trong tay ba em, thân là nữ nhi của hắn,em không phải là nên bồi thường lại hay sao?”
“Phương pháp bồi thường lại chính là bán thân thể của ta?”
Đây là phương pháp bồi thường lại kiểu gì chứ? !
“Đây là phương pháp nhanh chóng nhất lại đơn giản.”
Trước hết phải có được thân thể của nàng sau đó sẽ xâm chiếm linh hồn nàng, như vậy nàng sẽ hoàn toàn khuất phục hắn,sẽ như mèo con ôn thuần.
“Hơn nữa em gái của em cũng là dùng phương pháp như vậy.”
“Cái gì? !” Nàng thế nào tuyệt không biết?
“Ban đầu cha ngươi thí nghiệm giống như cũng không phải là chỉ có ba anh em chúng ta, còn có ba chị em các ngươi.”
Hắn vừa thấy được nàng thì có loại cảm giác mãnh liệt, trong cơ thể nàng nhất định cũng có gen mèo . . . . . . Nếu không nào có nữ nhân giống mèo như vậy? !
Ưu nhã, cao quý, lại phong tình vạn chủng, thật sâu hấp dẫn ánh mắt của mọi người. . . . . .
“Không thể nào!Cha ta dù điên cuồng như thế nào cũng không thể dùng con gái của mình để làm thí nghiệm, cho nên ta sẽ không tin tưởng ngươi.”
Hắn đã sớm biết nàng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận sự thật này,nên nói hắn cũng không có giống như các em trai nhận được tin nhắn của Thạch giáo sư mười năm trước, cho nên hết thảy chẳng qua đều là suy đoán của hắn mà thôi.
Nhưng hắn rất hi vọng suy đoán của mình đúng, bởi vì với điều này hắn có lý do có thể danh chánh ngôn thuậnmuốn nàng, cùng nàng ở chung một chỗ.
“Nếu như ta cự tuyệt đâu? Ta sẽ đưa cho ngươi tiền.”
“Ngươi có tiền sao?”
“Ta ——”
Nàng thật là hận chết cái người vô lại làm nhục này!
“Hiện tại không có.” Đợi sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ có thể bắt cha đoạt được tiền thưởng.
“Em nghĩ bắt cha em đoạt giải tiền thưởng? Nghe nói điều kiện tiên quyết là muốn ta ngoan ngoãn uống xong thuốc giải. . . . . . Bất quá ta cho là, ta cũng sẽ không cùng một dạng giống em trai ta, ngoan ngoãn uống xong thuốc giải.”
“Ý của ngươi là ——”
“Ý của ta là ta muốn cũng không phải là tiền, ta muốn chính là người.”
Người? !
“Ta sẽ giúp ngươi giới thiệu bạn học của ta,các nàng đều rất xinh đẹp, lại có khí chất.”Nàng nói đề nghị với hắn,nghĩ thầm nếu như hắn thiếu nữ nhân,nữ nhân khác cũng có thể thay thế nàng.
“Không cần,em đã đủ xinh đẹp, cũng rất có khí chất .” Hắn vừa nói vừa từng bước một đến gần nàng.
Mộc Thạch Nam cố nén xúc động nhấc chân bỏ chạy, nhìn hắn giống như con mèo xấu xa chậm rãi đến gần nàng.
Nhìn thấy kẻ kia tùy thời chuyển động,vẻ mặt vận sức chờ phát động,Mộc Thạch Nam có loại ảo giác ——gen trong cơ thể hắnkhẳng định không phải là mèo nhà ôn thuần,cũng không phải là mèo, mà là con báo đáng sợ. . . . . .
“Ngươi không nên quá đáng đó!”
“Muốn quá đáng thật sự,bộ dáng phải là như vậy mới đúng ——”