Edit: Chickenliverpate
. . . . . . Tôi không biết.
Anh Túc bước về phía trước một bước, theo bản năng Lộ Minh lui về phía sau một bước. Anh Túc lại bước thêm một bước, sau lưng Lộ Minh đã là bồn hoa, nên không còn đường lui.
Anh vừa cúi đầu, đã nhìn thấy nước da gần như trong suốt của Anh Túc ngay trước mặt. Khi cô chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt thủy ngân đen óng ánh, anh có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, vừa mê hoặc lại nguy hiểm.
Hô hấp của Lộ Minh dường như đứt quãng trong vòng mấy giây, nhưng lại nhanh chóng phục hồi tinh thần, lập tức xoay mặt đi.
Trợ lý tổng giám đốc Lộ, anh còn thiếu tôi một nhân tình. Anh Túc bức Lộ Minh phải ngửa cổ ra đằng sau, mãi cho đến khi anh không biết phải dời mắt đến đâu, mới chậm rãi mở miệng: Anh cho rằng lúc tôi bị giam rồi lên cơn sốt, tùy tiện nói với Sở Hành vài câu hời hợt, là đã trả hết nhân tình cho tôi rồi sao?
. . . . . .
Lộ Minh bị những lời nói này của cô làm cho tức cười một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: Tiểu thư Anh Túc, hai ngày trước cô đột nhiên biến mất, cô không nhìn thấy thiếu gia lo lắng như thế nào đâu. Thiếu gia cho rằng cô bị người ta bắt cóc, không có tâm trạng ăn cơm, lật tung cả Thành phố C, chỉ để tìm cô.
Anh Túc rũ mắt xuống, hàng mi dài run rẩy, nhất thời không trả lời. Sau một lúc lâu, mới khẽ cười lạnh một tiếng: Cho nên...?
Lộ Minh nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cô, thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ: Tiểu thư Anh Túc, cô cứ đi theo vài ngày đi, nha?
Theo? Tôi theo như thế nào? Anh Túc mở bừng mắt, nhìn thẳng vào anh, tâm trạng bất ngờ trở nên kích động: Đi theo chờ anh ấy cho tôi tiễn Thôi Chí Tân thêm một lần nữa? Viêm phổi suýt chết trong bệnh viện thêm một lần nữa? Thắng xe không ăn thêm một lần nữa, dứt khoát bị đụng chết trên đường luôn đi có phải hay không?
Lộ Minh lại tức cười thêm một trận, một lát sau nói: . . . . . . Thắng xe không ăn đâu có liên quan gì đến thiếu gia hả?
Anh Túc lạnh lùng nói: Chiếc xe đó mới vừa đưa đi kiểm tra định kì không bao lâu, mang trở về liền gặp phải thắng xe không ăn, đặt trường hợp là anh, anh sẽ cảm thấy đây chỉ là nhân tố tình cờ?
Lộ Minh cẩn thận ngậm miệng không đáp.
Ánh mắt Anh Túc trở nên sắc bén, cô nói: Anh đến đây, nhất định có quan hệ với Lý Du Anh. Rốt cuộc anh có nói hay không?
Lộ Minh do dự một lúc, rồi nói: . . . . . .Tiểu thư Anh Túc, cô đừng làm khó tôi.
Anh Túc nhìn anh thật lâu, Lộ Minh gần như muốn nộp khí giới đầu hàng dưới cái nhìn dữ dội của cô. Chợt thấy cô nhếch môi, nhàn nhạt nở nụ cười. Trong lòng Lộ Minh kinh sợ khi nghe cô nói: Được. Tôi không làm khó dễ anh nữa. Coi như tôi đã đưa nhân tình cho một kẻ vong ân phụ nghĩa.
Lộ Minh không thích nghe nhất là bị người khác đánh giá anh như vậy, nhắm mắt nói: Tôi rất muốn nói cho cô, nhưng nếu để thiếu gia biết được, nhất định sẽ róc xương lóc thịt tôi đó!
Anh Túc nhìn anh chằm chằm, quả thật muốn cầm dao đâm cho anh ta mấy chục lỗ. Sau một lúc lâu, cô mới lui về sau hai bước, giận dỗi bỏ đi.
Sau lưng áo Lộ Minh đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh Túc dừng lại trong hành lang một lát để thu hồi cảm xúc, mới tiếp tục trở về phòng. Sở Hành nghe tiếng cô đi vào, liền vẫy tay về phía cô: Tới đây.
Anh Túc đi tới, Sở Hành chỉ vào hình ảnh một nhân vật trên màn hình, nói: Em thấy người này có giống em hay không?
Anh Túc hờ hững đưa mắt nhìn sang, rồi nói: Nhìn đẹp hơn tôi.
Sở Hành liếc nhìn cô, anh bật cười, rồi đưa tay véo cằm cô, trêu chọc: Từ lúc nào em trở nên khiêm nhường như vậy hả?
Anh Túc mấp máy môi do dự, nhưng vẫn hỏi: Ngài tới nơi này liên tiếp mấy ngày, công việc bên phía Sở gia phải làm sao?
Không xảy ra vấn đề gì. Sở Hành không mấy lưu tâm đến vấn đề của cô, anh đóng máy vi tính lại, rồi nói: Chiều nay, chúng ta ra biển bơi.
Sở Hành đã ra chủ ý thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng từ tối hôm qua đến giờ, trong đầu Anh Túc đều lởn vởn chuyện có liên quan đến Lý Du Anh, hoàn toàn không có ý định đi bơi lội.
Cô không nắm bắt được hành động