Mị Sát

Chương 49 - Chương 30

Trước Sau

break
Editor: Heisall

Hồi lâu trước kia, thỉnh thoảng trong lúc nghỉ ngơi buổi chiều, Anh Túc đã từng năn nỉ Sở Hành kể chuyện xưa cho cô nghe. Địa điểm thường là trong cái đình nghỉ mát bên dưới gốc cạnh hồ trong nhà họ Sở, Anh Túc cùng Sở Hành đánh cờ hoặc là chơi đùa mệt mỏi, đi vài bước đường cũng không muốn, nên nằm trên một cái ghế dài trong đình, gối đầu lên đùi Sở Hành, tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô đều đều. Mối quan hệ thật sự giữa nhà họ Sở và những gia tộc khác, những chuyện bí mật của gia tộc họ Sở, hay là một số người hay qua lại với nhà họ Sở, anh đều tùy ý làm thành một câu chuyện xưa rồi kể cho cô nghe từng đoạn một.

Khi đó cô cũng không cảm thấy hứng thú mấy đối với những chuyện đó. Cuối cùng Sở Hành kể không được hai phút, cô đã sớm hô hấp đều đặn mà ngủ mất. Đến lúc tỉnh lại cô liền cảm thấy chói mắt bởi ánh sáng đỏ rực, năm tháng tốt đẹp đã trôi qua bình thản, trên người cô khoác một tấm chăn mỏng mà ấm áp, Sở Hành vừa ôm cô vừa xem tài liệu, tiếng lật giấy vang đều nhẹ nhàng.

Anh Túc không ngờ đập vào mắt mình là hình ảnh như thế, giọng nói của Sở Hành trầm thấp, mang theo sự dỗ dành dịu dàng, giống nhau thường ngày, từ từ kể cho cô những chuyện cũ năm xưa: Lộ Minh vốn là thiếu gia của nhà họ Lộ ở thành phố A, cả đời này nhà cậu ta không có nhiều con cháu lắm, lại không có ai nên thân, Lộ Minh là người duy nhất có năng lực thừa kế gia nghiệp. Khi đó anh ta có hôn ước cùng một cô gái của nhà họ Mai, nhưng Lộ minh không thích.

Vì để tránh né đính hôn, vào lúc cậu ta hai mươi hai tuổi liền bỏ đi đến nơi khác trốn một năm rưỡi, khi ở bên đó anh ta lại thích một cô bé. Sau đó cô gái nhỏ đó và cậu ta hẹn ước cả đời, cùng cậu ta trở về thành phố A. Nhưng lại bị nhà họ Lộ ghét bỏ, không đồng ý nên tìm mọi cách cẩn trở, Lộ Minh liền mang theo cô gái nhỏ kia chống lại người trong nhà, sử dụng tất cả biện pháp sẵn có, huyên náo một trận rầm rộ. Kết quả không đợi được đến ngày kết hôn, cô gái nhỏ ấy đột nhiên bị tai nạn xe, mất mạng ngay tại chỗ. Sau đó Lộ Minh liền điều tra, tốn một tháng mới tra ra được à do nhà họ Mai và cha mẹ mình gây ra. Sau nữa thì Lộ Minh tìm đến tôi, mấy ngày sau, vợ chồng nhà họ Mai bị đụng thành người sống thực vật. Lộ Minh rời khỏi nhà họ Lộ, trước khi tới thành phố C, ở trước mặt cả nhà, cậu ta đã thề cả đời sẽ không lập gia đình.

Anh nói xong lời cuối cùng thì Anh Túc cũng lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Vẻ mặt bình thản, không còn bộ dạng hoảng sợ như vùa rồi nữa. Giữa chừng hình như cảm thấy không được thoải mái, lông mày hơi nhíu lại, cọ quậy ở trong lòng anh. Sở Hành khẽ điều chỉnh tư thế nằm nghiêng của cô, để cho cô nằm thẳng ra, mi tâm Anh Túc liền giãn ra, cái chân cũng theo đó đá chăn ra, gác trên người anh. Vô tình đá phải mắt cá chân đang sưng to của anh, Sở Hành khẽ cau mày, chuyển chân cô xuống, nhét lại vào trong chăn.

Cũng không lâu lắm, Anh Túc lại đá chân lần nữa rồi gác lên, cũng vừa đúng giẫm lên mắt cá chân của anh, hai cái tay cũng theo đó ôm chặt lấy hông của Sở Hành. Hơi thở phả vào lồng ngực của anh, vừa ấm áp, lại làm người ta ngứa ngáy.

Sở Hành cau mày liếc nhìn cô một cái, buông tha ý tưởng đẩy cô trở về lần nữa.

Bên ngoài, gió thổi vào cây hải đường phía trước cửa sổ kêu xào xạc, Sở Hành không động đậy duy trì tư thế nằm nghiêng, đẩy tóc Anh Túc ra sau ót, tiện tay vặn nhỏ đèn trên tường.

Cả căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Ngày hôm sau, khi Anh Túc tỉnh lại, vẫn là tư thế ôm chặt người Sở Hành.

Từ ngỏ tướng ngủ của cô đã rất xấu. Trước lúc ngủ có chút băn khoăn cảnh giác, khi vừa mới ngủ cũng coi như ngay ngắn. Đến khi ngủ say thì đá đạp lung tung là chuyện thường xảy ra. Lần gần nhất Sở Hành nhìn thấy dáng vẻ lúng túng như vậy là cách đây ba năm trước, khi đó cô gần như đè cả người lên người Sở Hành, cái cằm còn nhét vào trong áo của Sở Hành. Đợi đến lúc cô vừa tỉnh lại mở mắt ra, đã nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Sở Hành nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.

Hôm nay bộ dạng của Anh Túc thiếu chút nữa là như vậy, cô mơ mơ màng màng liếc anh một cái, lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, qua mấy giây, chợt mở mắt ra, con ngươi tập trung nhìn lên trên mặt anh, tiếp đó cô lập tức kéo chăn lăn ra khỏi người anh nửa mét.

Sở Hành còn chưa hề đụng tới, nhìn xéo qua cô. Anh Túc cụp mắt, liền nhìn thấy trên vạt áo của anh có một mảng đậm màu, gượng mặt Vọt một cái đỏ lừ.

Cô chu miệng, nhỏ giọng nói: . . . . . . Là nước miếng của tôi chảy ư?

Sở Hành hỏi ngược lại: Chẳng lẽ là của tôi sao?

. . . . . . Anh Túc khàn giọng, không tìm được câu phản bác thích hợp. Một lúc lâu sau, ánh mắt dao động cứng cổ nói: Không phải chỉ là một ít nước miếng thôi sao, có gì ghê gớm đâu. Anh cũng quá hẹp hòi rồi.

Sở Hành a một tiếng, bình thản nói: Thì ra là tôi hẹp hòi.

. . . . . . Anh Túc nói không lại anh, ngoài hụt hơi còn cảm thấy tức giận. Bên dưới cái chăn cô không mảnh vải che thân, vậy mà cô không phát hiện, tầm mắt Sở Hành rơi vào đoạn bắp chân lộ ra ngoài rồi từ từ thuận theo nhìn lên bắp đùi của cô.

Tấm chăn màu vàng càng tôn lên làn da trắng của cô, hiện ra vẻ mị hoặc mà mê người. Sở Hành vươn tay, bắt được bắp chân của cô, đột nhiên kéo về, Anh Túc liền bị nh nhanh chóng kéo vào trong ngực.

Haai tay Anh Túc chống trên người anh, hai chân tách ra, tạo thành tư thế nửa cưỡi nửa quỳ. Nơi bí ẩn đột nhiên dính vào áo ngủ của anh, Anh Túc theo bản năng co rụt, lui về phía sau, lại bị Sở Hành nắm chặt eo kéo trở lại. Cái mền chỉ có thể miễn cưỡng che một chút ở trước

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc