Tô Lăng nhận được giấy xét nghiệm, rõ ràng như muốn nói cho cô rằng, cô bị người khác hạ thuốc tê.
Liều thuốc tê không nhỏ, chỉ là ham muốn sống sót của cô quá mạnh, cô vẫn cố gắng bảo trì ý thức thanh tỉnh. Tối hôm qua cô đã báo cảnh sát, họ cũng nói sẽ điều tra về việc này. Nhưng điều khiến cho mọi người thất vọng camera an ninh của khách sạn đều đã bị phá hư.
Hiển nhiên người muốn hại cô tâm tư kín đáo, đã lường trước mọi việc.
Thật ra cô cũng không nghĩ được ai muốn hại mình, cô cũng không phải người thích gây thù chuốc oán, bị khi dễ cũng chỉ dám im lặng. Lúc trước còn nghi ngờ Trần Phàm, nhưng hiềm nghi hiện tại đã được làm rõ, ông ta có chứng cứ nɠɵạı phạm thuyết phục, lúc cô xảy ra chuyện ông ta vẫn đang ở trong tiệc rượu.
Đêm qua Vân Bố uồn say, ngã xuống đường cái, sau đó được một người tốt bụng đưa về. Lúc Tô Lăng trở về cô ấy cũng chưa tỉnh lại.
Tô Lăng thấy cô ấy không xảy ra chuyện gì, tinh thần mới bắt đầu thả lỏng.
Nhưng trước ánh mắt của hai người bạn cùng phòng còn lại, Tô Lăng biết mọi chuyện chưa dừng lại ở đây.
Thành phố B này là nơi tấc đất tấc vàng, Tô Lăng chỉ có thể ở lại kí túc xá của trường. Phòng của cô là phòng 308, tổng cộng có 4 nữ sinh. Ngoài cô và Vân Bố thì còn hai người khác, chính là Chu Mạn và Triệu Uyển Uyển.
Lúc Tô Lăng trở lại, hai người đó còn đang nói chuyện phiếm, nhưng lúc cô bước vào thì liền im lặng, âm thầm quan sát Tô Lăng. Hai nữ sinh này không được chọn để diễn cho bộ "Thanh mai", mà ở đại học truyền thông phần lớn là hạt giống của giới giải trí trong tương lai, hai người họ nhan sắc lại quá bình thường, thành tích cũng không tốt, không thể nào đem ra so sánh được với Tô Lăng và Vân Bố.
Tô Lăng đối với họ cũng không thân thiết, họ đối với cô mà nói chỉ là những người trong kí ức từ 5 năm trước. Hiện tại lại bị nhìn như vậy, Tô Lăng thật sự không biết nói gì. Không đợi cô nói, Chu Mạn đã nhíu mày hỏi: "Đêm qua cậu đi đâu vậy?". Triệu Uyển Uyển kéo tay cô ta, vẻ mặt xấu hổ, nhưng lại bị cô ta kéo xuống.
Cô ta hỏi như vậy, chắc chắn là cố ý. Tô Lăng cả đêm không về, buổi sáng cũng không lên lớp. Phàm là những người không thích cô, nghe vậy đều sẽ nghĩ thành chuyện khác, mưu đồ muốn huỷ hoại Tô Lăng.
Tô Lăng quay đầu, tối hôm qua cô đã nghĩ rất kĩ, kiếp trước của cô bị huỷ hoại thành như vậy là do cô quá mềm yếu, quá nhút nhát, trên người không có một cây gai, tuỳ ý để cho người khác khi dễ.
Trong mắt Tô Lăng không có ý cười: "Tôi ở bệnh viện. Trên bàn vẫn còn giấy xét nghiệm, nếu cậu không tin có thể nhìn thử."
Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng lại mềm mại, nhưng gương mặt lại vô cùng nghiêm túc. Làm cho Chu Mạn vốn đang hung hăng liền bắt đầu yếu thế: "Tôi không thèm quản chuyện của cậu."
Đã quay trở lại trường học được mấy ngày, nhưng Tô Lăng vẫn cảm thấy không chân thật, cô vốn cho rằng sẽ giống như kiếp trước, đối mặt với hàng loạt những lời đồn, lời chỉ trích ác ý. Nhưng ngoài ý muốn, lại vô cùng yên bình.
Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhưng đầu tháng Năm, khoa biểu diễn nổi lên tin tức làm mưa làm gió. Chính là việc Đường Vi Vi bị kim chủ vứt bỏ.
Lúc Tô Lăng biết tin này, cô vừa kết thúc tiết học trang điểm. Vân Bố ghé vào tai cô, giọng điệu vui sướиɠ khi người gặp hoạ: "Mình nghe nói, hôm qua Đường Vi Vi khóc lóc trở về."
Đường Vi Vi dây dưa với Tần Kiêu nửa tháng, đã kiêu ngạo muốn lên trời. Tần Kiêu có tiền có thế, đương nhiên sẽ có rất nhiều người nịnh bợ cô ta. Nhưng bây giờ bị vứt bỏ, chỉ sự mọi người cảm thấy vui sướиɠ cùng khinh thường hơn là chia buồn.
Tô Lăng và Đường Vi Vi là bạn học cùng khoa, thường xuyên học cùng các môn. Cô quay lại nhìn Trần Vi Vi, quả nhiên nhìn thấy cô ta sắc mặt nhợt nhạt, mất tinh thần, không còn huyênh hoang như trước.