Nhìn đi, thiếp thị sang tay, bực lắm đúng không? Diêu Mật thấy dáng vẻ của Tạ Đằng, tự cho mình đoán trúng tâm tư hắn, chỉ thầm hừ hừ, lại thấy quản gia không sợ chết ở đâu thò đầu ra xem chừng, thì gọi: “Trần bá, mau đi thỉnh đại phu, và sai phòng bếp đun nồi nước gừng.”
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe tiếng nước “ào ào”, tám viên thị vệ đã nhả lên bờ, hai người khác mỗi người kéo một thích khách, hai gã thích khách hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, nhìn như sắp chết tới nơi. Nàng lập tức nấp sau lưng Tạ Đằng, chỉ ló nửa đầu ra hỏi: “Bọn chúng bị sao vậy?”
Một thị vệ nói: “Thấy chúng ta nhiều người, biết không đich lại, bọn chúng đã nuốt độc tự vẫn.”
“Vậy là chết rồi à?” Diêu Mật lau mồ hôi, hôm nay là ngày ta nhập trạch, trong phủ lại có người chết, đây, đây là là điềm xấu mà!
Vừa nói xong, Tạ Thắng và Tạ Nam kéo Đột Hoa vương gia lên bờ, nói: “Vương gia bị chuột rút.”
“Khổ thân vương gia rồi.” Tạ Đằng lên giọng: “Thích khách vào phủ, vương gia vốn là khách, lại tiên phong nhảy xuống hồ hỗ trợ bắt thích khách, bây giờ thích khách đã bị đền tội, rất cảm tạ vương gia ra tay cứu trợ.”
Đột Hoa vương gia có nỗi khổ không nói nên lời, cũng may bụng hết đau, cuối cùng cũng lấy lại một ít thể diện, bởi vậy thều thào: “Hai nước quan hệ thân thiết, hôm nay đến Diêu phủ chúc mừng phu nhân nhập trạch, thấy thích khách, tất nhiên phải vội vàng tương trợ.”
Giữa cuộc nói chuyện, Linh Chi tỉnh dậy, hé mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang cúi xuống thì cả kinh, gào lên the thé: “Ngươi đang làm gì?”
“Ôm các nàng vào phòng, trước tiên cho uống nước gừng, rồi chờ đại phu đến chẩn bệnh.” Tạ Đằng vội vàng chỉ huy Tiểu Đao, Trần Vĩ và Trần Minh, thấy bọn họ mỗi người ôm một người, lúc này mới xoay lại sai người điều tra rõ lai lịch của hai tên thích khách.
Tạ Đoạt Thạch và Nghiêm phó tướng đánh xong một ván cờ thì nghe nói thích khách đã chết, Đột Hoa vương gia rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, đang được đại phu chẩn bệnh, nhưng hắn không chịu uống thuốc, chỉ đổi bộ quần áo rồi cáo từ, không khỏi cười ha hả: “Đột Hoa vương gia chịu thiệt rồi?”
Sử di nương cười nham hiểm: “Uống chén trà bã đậu của ta, nào còn dám uống thuốc?”
Nghe Sử di nương nói xong, ai cũng cười, nói: “Tuy vậy, sợ rằng Đột Hoa vương gia kia không cam lòng lần này bị thua thiệt, có thể sẽ đến gây chuyện, mấy ngày tới phải cẩn thận hơn.”
Diêu lão gia, Sử lão gia và Phạm lão gia sau khi xảy ra chuyện mới được nghe kể, vội vàng chạy tới, hỏi rõ nguyên nhân xong cũng không hoảng mà nói rằng: “Có huynh đệ tướng quân ở đây thì sợ cái gì?”
Diêu lão gia cực kì tin tưởng Tạ Đằng, cười cười: “Tướng quân gặp thiên quân vạn mã cũng nhàn, nói chi là chỉ bắt hai tên thích khách?”
Một nơi khác, tự có quan phủ đến bắt hai tên thích khách, tự lập hồ sơ thẩm tra. Đám Đoan quận vương và La Hãn thấy trời sắp tối, Diêu phủ lại có hộ vệ canh gác khắp nơi, chuyện thích khách vào phủ ẩn trốn khó mà xảy ra lần nữa, liền cáo từ.
Linh Chi tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng bách vị tạp trần, lại nhớ đến cảnh mình bị Tiểu Đao ôm tới ôm lui rơi vào trong mắt Tạ Đằng, thì vô cùng bực bội, giọng khàn khàn nói: “Lão tướng quân, đều tại nô tỳ gây phiền phức. Xong việc này, sẽ vào am làm ni cô.”
“Linh Chi tỷ tỷ, lúc đó ta chỉ muốn không để cho tên thích khách đắc thủ, nên mới không cố kỵ tỷ là con gái, này, này…” Tiểu Đao bị dọa giật mình khi nghe Linh Chi nói phải đến am làm ni cô.