Đêm đông, cửu biệt trùng phùng, **. Tạ Đằng ôm Diêu Mật ngồi trên đầu gối, trêu ghẹo đủ kiểu, nhiệt huyết sôi trào, muốn tiến thêm một bước. Diêu Mật kiềm lòng không được, muốn nghênh lại cự, giãy giụa trong lòng. Tình này cảnh này, ám muội khôn cùng. Đột nhiên, tủ quần áo truyền ra tiếng “Đinh”, hai người đồng thời sửng sốt, nuốt lời nói khiêu khích ẩn tình xuống, im lặng, theo tiếng động nhìn tới.
Diêu Mật ngồi trên đầu gối Tạ Đằng, ngẩng đầu nhìn tủ quần áo, cả người liền ngồi thẳng, nhất thời cảm thấy một vật mang theo hơi nóng hổi, trượt về phía trước, nhắm giữa hai đùi mà thẳng tiến, cả người nàng run lên, không dám lộn xộn nữa, chỉ siết chặt tay Tạ Đằng, không cho hắn mò thêm xuống, nói: “Tiếng gì vậy?”
Tạ Đằng lúc này mới nhớ tới Linh Chi còn nấp trong tủ quần áo, trong lòng vô cùng chán nản. Sao lại quên mất a hoàn này chứ? Không thể để Tiểu Mật bắt ngay tại hiện trường được. Tay hắn vẫn còn che che đẩy đẩy tại nơi ấy trên người Diêu Mật, miệng thì nói: “Nhất định là chuột!”
Òa, là chuột? Diêu Mật nghĩ tới con chuột nhỏ chậm chạp lần trước ở thư phòng, hai chân run lên, co rụt lại, bàn chân liền tì lên hai bắp chân của Tạ Đằng, hai tay ôm ngang hông Tạ Đằng, thét lớn: “Sao lại có chuột?”
Hai chân Diêu Mật rụt lại thế này, bàn chân đặt trên bắp chân Tạ Đằng như vậy, hai chân liền giang rộng ra, vật kia để giữa hai đùi nàng, thoáng cái trượt vào khe hỡ giữa hai chân nàng, không chút do dự ló đầu đi vào, cách lớp quần rơi vào ôn hương.
“A!” Toàn thân Diêu Mật run lên, mặc kệ con chuột, giùng giằng muốn nhảy xuống. Tạ Đằng lâu ngày không có hơi người, nay nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, chỉ động một cái, ** nụ hoa, sao còn khả năng kiềm chế, sao để Diêu Mật chạy mất? Chỉ ôm chặt Diêu Mật, ra sức dụi vào, nếu không phải có Linh Chi nấp trong tủ quần áo, hắn lúc này sẽ không nhịn được nữa.
Tạ Đằng không còn cách nào, đành đặt Diêu Mật lên giường, cởi giày của nàng, nhét nàng vào trong ổ chăn, ôn nhu nói: “Nàng nằm đây đừng cử động, ta đi đập con chuột!” Nói xong giũ vỏ gối ra, gấp thành hình chữ nhật che hai mắt mờ mịt của Diêu Mật lại, rồi thắt nút, dịu dàng quan tâm cẩn thận nói: “Cảnh đập chuột khá máu me, nàng không nên nhìn, tránh bị dọa sợ.”
Mắt Diêu Mật bị che lại, một mảng đen như mực, trong lòng ngọt ngào, tướng quân thật chu đáo. Nhất thời lại nhớ đến dáng vẻ lông xù xấu xí của con chuột, tóc gáy dựng hết cả lên, dặn đi dặn lại Tạ Đằng: “Hay là đừng đánh, cẩn thận dơ phòng và tay, đuổi nó đi thôi.”
“Được, đuổi nó.” Tạ Đằng trùm mền kín khắp người Diêu Mật, chỉnh lại quần áo, vẻ mặt nghiêm túc, bước hai bước đã tới, mở cửa tủ quần áo ra, liên tục dùng tay ra dấu cho Linh Chi đang hóa đá giữa tủ quần áo, bảo nàng đi mau.
Tủ quần áo vừa mở, Linh Chi cảm thấy một cỗ chua xót xộc lên đầu, từng hạt nước mắt lớn như hạt đậu rơi vào trong chén, “Ừm” một tiếng, đưa tay lau nước mắt, im lặng đi ra khỏi tủ quần áo, im lặng đi ra phía ngoài.
Tạ Đằng lấy làm lạ, nàng đây là khóc cái gì? Vất vả nấu cháo mà không ai ăn sao?
Linh Chi bưng chén cháo đi ra ngoài, cảm giác được chén cháo đã không ấm nữa, cháo cũng lạnh, nhất thời, lệ trong mắt lại tuôn. Nhớ năm ấy, tướng quân rơi xuống nước, uống thuốc ngại đắng, tự mình đút mứt hoa quả cho hắn, hắn mới uống thuốc. Ngày đó ban đêm phòng bếp đưa thức ăn, hắn đều lắc đầu không chịu dùng. Cuối cùng vẫn là chính mình nấu cháo táo đỏ bưng vào phòng cho hắn, từng thìa từng thìa đút hắn ăn. Khi đó tướng quân tám tuổi, mình mới bảy tuổi.
Diêu Mật nghe tiếng mở cửa tủ quần áo, đã sợ đến run lên, hỏi: “Tướng quân, đã đuổi chuột chưa?”
“Đang đuổi.” Tạ Đằng lên tiếng, “Cạch” mở cửa, quay đầu nhìn Diêu Mật, thấy nàng nằm bất động, thầm thở phào một hơi.
Linh Chi một chân bước quan bậc cửa, một chân ngập ngừng lên bước, đụng đầu vào cánh cửa, miệng “Ái” một tiếng kêu lên.
Nghe thấy tiếng kêu của Linh Chi, Diêu Mật kéo vỏ gối che trên mắt ra, nằm sấp bên mép giường thò đầu ra nhìn, vừa nhìn, đã thấy Tạ Đằng ngu ngốc đứng cạnh cửa, Linh Chi tay phải bưng cháo, tay trái xoa trán, lưng tựa vào cạnh cửa rơi lệ.
Nguy rồi, oan này rửa thế nào cũng không sạch. Tạ Đằng thầm hô không ổn, trong cái khó ló cái khôn, nói với Diêu Mật: “Linh Chi bưng cháo vào, bị đụng đầu.” Nàng không phải là đi ra ngoài, nàng là mới vừa đến, đầu bị đụng đau, nên mới khóc!
Diêu Mật mờ mịt gật đầu, à, bưng cháo vào, thấy tình cảnh ướt át trong phòng, xoay người rời đi, lại bị đập đầu ở cạnh cửa sao? Tội quá!
Tạ Đằng thấy Diêu Mật “À” một tiếng không nói tiếp thì vội vàng phân phó Linh Chi: “Được rồi, để cháo trên bàn, ngươi mau xuống đi!”
Linh Chi mím môi, nén nước mắt, trong nháy mắt đi tới bàn, giương mắt nhìn Diêu Mật trên giường, đối diện với ánh mắt của Diêu Mật, lại vội vàng cúi đầu, đặt chén lên bàn.
Linh Chi bị nghẹn một phen, cứng nhắc nói: “Ta không sợ lạnh.” Thật không biết xấu hổ, còn chưa chính thức bái đường với tướng quân mà đã tự nhiên nằm trên giường rồi. Nếu lão phu nhân và phu nhân còn ở đây, không đánh đuổi ngươi ra mới là lạ.
Trời rất lạnh, lưng Tạ Đằng lại thiếu chút nữa đổ mồ hôi, vội vàng giảng hòa, nói: “Cơ thể Linh Chi rất tốt, không sợ lạnh.”
“Tướng quân, cơ thể ta thật ra không tốt.” Linh Chi oán hận, ta tuy là a hoàn, tốt xấu gì cũng là vì nước lập công, hoàng thượng đã chính miệng khen thưởng ta. Các ngươi không được ức hiếp ta như vậy.
Thấy bộ dạng oan ức của Linh Chi, Diêu Mật hơi kì quái, chuyện là thế nào? Đâu phải là ta sai ngươi nửa đêm nửa hôm đến đưa cháo đâu, ngươi bày bộ mặt dì ghẻ này là cho ai xem?
Tạ Đằng lại không nhịn được, khoát tay nói: “Linh Chi, ngươi lui xuống!”
“Tướng quân!” Linh Chi kêu một tiếng, đột nhiên nước mắt rơi như mưa, cả một buổi tối tủi thân nhịn không được, khóc nức nở: “Nô tì có chỗ nào không tốt, lại khiến cho tướng quân chán ghét?” Nói xong lê hoa đái vũ nhìn Tạ Đằng, không che giấu tình ý trong mắt.
A, đây là tình huống gì? Diêu Mật nhìn Tạ Đằng, lại nhìn Linh Chi, đột nhiên bừng tỉnh, ai ô, tiểu a hoàn ái một tướng quân, đêm khuya bưng cháo đến, muốn bày tỏ quyến rũ, ai ngờ gặp phải ta nằm trên giường, nên ấm ức đây mà! Ta quen biết hơn mười ngày, từng hiến thân, còn tiểu a hoàn chính là vài chục năm phân tình, đi theo dọc đường xuất chinh trở về, hơn nữa còn hầu hạ tướng quân.
Tạ Đằng bất đắc dĩ cau mày: “Linh Chi, trời đã không còn sớm, mau quay về ngủ đi!”
Nghe thấy lời của Tạ Đằng, Linh Chi biết hắn thiên vị Diêu Mật, nhanh chóng kiềm nước mắt, vén áo thi lễ, xoay người đi khỏi.
Thấy Linh Chi đi rồi, Diêu Mật bò dậy, ngồi bên mép giướng tính đứng dậy, nói: “Con chuột kia đâu rồi?”
“Ở dưới sàng!” Tạ Đằng thấy Diêu Mật muốn chạy, vội dọa dẫm, quả nhiên, vừa dứt lời, hai chân Diêu Mật liền rụt lại, thét lên: “Không phải bên tủ quần áo sao, sao lại dưới sàng?”
“Ta vừa mở cử tủ quần áo, nó liền chạy tới bên này.” Tạ Đằng bước nhanh tới phía trước, ngồi bên mếp giường cởi giày rồi lên giường. Nhất thời làm động tác hổ đói bắt dê, đẩy Diêu Mật xuống giường.
Khí tức nguy hiểm đập vào mặt, Diêu Mật thoáng cái ngửa đầu, tự động ngậm môi Tạ Đằng, đợi Tạ Đằng ý loạn tình mê, tay chân dần dần tê dại, đột nhiên buông môi Tạ Đằng, phun một ngụm khí lên chóp mũi Tạ Đằng, đẩy hắn ra rồi lật người xuống giường, mang giày rời đi.
***Ed chương này mà tui tức dễ sợ ><, bạn Linh Chi kia vô duyên khủng khiếp, thấy bạn áo mỏng là biết ý gì rồi, tám chín phần chén cháo kia chắc cũng bị bạn ấy hạ thuốc. Vậy mà ra vẻ thanh cao, như mình oan ức lắm ý, chị tưởng ai cũng không có giá như chị à, là Tạ Đằng thích trước Diêu Mật trước nhé, khi đó Diêu Mật còn hồn nhiên ngây thơ vô số tội nữa cơ =)) Uầy, vậy mà lúc đọc đoạn chị khóc trong tủ lại thấy tội tội mới ác chứ, té ra chị này tự biên tự diễn, bị ATSM !!!!!!!!