Tỷ muội Diêu Mật còn chưa lộ diện, hầu hết tất cả các tân khách ở gian ngoài đã nghe được các là thân quyến của Cố phủ, không phải là những cô nương nhà thường dân, lập tức có mấy suy nghĩ muốn làm thông gia xuất hiện, tìm cơ hội nói chuyện với Cố Đình, kết giao tình. Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn thấy ông nội đột nhiên trở nên nổi tiếng, cũng biết nguyên nhân, ngạo nghễ không thôi, cơ hồ muốn tự hạ mình chạy đi tuyên bố khắp nơi, bọn họ chính là hôn phu của Diêu Mật và Phạm Tinh, để cho đám người vây quanh chỉ dám bắn chủ đích lên người Sử Tú Nhi mới yên tâm.
Vương Trường Sử của vương phủ chắp tay sau lưng vòng quanh khắp mọi nơi, chợt thấy Đức Hưng Quận chúa xuất hiện bên chỗ nữ quyến, lập tức dừng lại nhìn Đức Hưng Quận chúa, thấy nàng cũng nhìn về phía mình, lúc này mới tìm cơ hội đi qua chỗ hành lang yên tĩnh.
Tuyên vương gia bây giờ không quản lý vương phủ, đa số mọi việc trong phủ đều do Vương Trường Sử hỗ trợ Đoan quận vương làm. Vị Vương Trường Sử này suy nghĩ chu toàn, ở trong vương phủ rất có địa vị, Đức Hưng quận chúa cũng kính hắn ba phần, thấy hắn tìm cơ hội ra ngoài, biết là muốn mói chuyện riêng, nàng cũng lập tức quan sát xung quanh, sau đó đi ra hành lang tìm Vương Trường Sử.
Vương Trường Sử thấy Dức Hưng quận chúa tới, dẫn nàng rẽ qua một góc ngoặc, đi tới một góc mà người ta khó có thể phát hiện, lúc này mới dừng lại, chắp tay nói: “Quận chúa từng tiếp xúc với ba vị a hoàn kia, cảm thấy tướng mạo và nhân phẩm của các nàng như thế nào?”
“Dù sao cũng là tiểu thư nhà quan, tất nhiên là tốt.” Đức Hưng quận chúa mím môi nói: “Ca ca ta, thật muốn cưới một người làm trắc phi sao?”
Vương Trường Sử gật đầu nói: “Hôm qua có tin đồn truyền tới, nói là Tạ lão tướng quân muốn nhận ba a hoàn mới tới phủ làm nghĩa nữ, quận vương liền sai người đi thăm dò lai lịch ba a hòa kia, nghe được là nữ quyến của Cố phủ, vừa mới tiến vào phủ tướng quân là quậy một trận ra trò, chỉ cười nói thú vị. Sau lại nghe tới có một a hoàn dung mạo giống Tạ Vân, quận vương liền nói: ‘Đã như vậy, đem a hoàn có dung mạo giống Tạ Vân là trắc phi thôi!’ ”
Đức Hưng quận chúa bậc cười, nói: “Người có dung mạo giống Tạ Vận tên là Diêu Mật, tính tình đáng yêu thú vị, ca ca nếu có được nàng, sẽ không lo sống buồn chán tịch mịch đâu. Chẳng qua người nhớ nhung nàng, còn có La nhị gia La Hãn. Người này còn hứa cho nàng vị trí chính thê. Vị trí trắc phi của ca ca, chỉ sợ nàng sẽ không động tâm! Trừ phi ca ca tự mình tới gặp Diêu Mật, ở trước mặt tất cả mọi người cầu hôn!”
Vương Trường Sử gật đầu: “Quận vương không như Tạ Đặng lãnh tình, phàm là nữ tử nào gặp qua hắn, đã không ái thì cũng mộ, đừng nói là trắc phi, ngay cả thiếp thị, cũng sẽ tức khắc đồng ý.”
Đức Hưng quận chúa nói: “Nếu như thế, phải sai người hồi phủ bẩm báo một tiếng, để ca ca sớm sang phủ tướng quân chúc mừng mới phải.”
“Ta đã cho người hồi phủ bầm báo từ sớm. Nhìn thời gian, hẳn là quận vương cũng sắp tới rồi.” Vương Trường Sử cười nói: “Với tính tình của quận vương, chắc chắn sẽ không cho người tới thông báo trước, mà chỉ lặng lẽ tiến vào. Nói không chừng chúng ta vừa trở ra phía trước, ngài đã đến!”
Cố Đình không ngờ La phủ sẽ bóng gió chuyện kết thân, càng không ngờ Tuyên vương phủ cũng gợi ý ý tứ đó, nhưng ông không dao động. Để Diêu Mật làm cháu dâu mình, Cố phủ mới vững vàng vin vào phủ tướng quân. Nếu hứa hôn Diêu Mật cho La phủ hoặc Tuyên vương phủ, cố nhiên là leo lên được một đầu thân hôn rất đắt giá, nhưng Diêu Mật họ Diêu, không phải họ Cố, được chiếu cố, tất nhiên là dòng tộc họ Diêu, mà không phải là Cố gia dòng tộc. Ông hạ quyết tâm, miệng nói qua loa kín không kẽ hở, mặt khác nháy mắt ra hiệu cho Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn: Ngây ngốc chỗ đó làm gì? Biểu muội các ngươi còn chưa đi ra, sao không đi nhìn một chút đi?
Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn được ra hiệu, lập tức hiểu ý, một trước một sau ra khỏi sảnh.
La lão gia vốn tưởng rằng nắm chắc được chín phần sự việc, không ngờ Tạ Đoạt Thạch cũng vậy, Cố Đình cũng vậy, một tí manh mối cũng không tiết lộ với ông, thì vô cùng ngạc nhiên, nghĩa tôn nữ phủ tướng quân này muốn làm Vương phi thật sao? Ông bên ày còn chưa hết ngạc nhiên, lại nghe nói, Vương Trường Sử của Tuyên vương phủ đã bóng gió với Cố phu nhân, dường như có ý định muốn kết thành thông gia, lần này sém chút khụy đầu gối, vội vã đến chỗ La Hãn nói: “Ôi con trai~, nha đầu kia quả là hương thơm[*] mà, Tuyên vương phủ cũng nhìn trúng nàng, lần này quả không dễ xơi rồi!”
[*] chỗ này mình không tìm được từ thích hợp để diễn tả, mọi người cứ hiểu theo nghĩa Diêu Mật là ‘hương thơm’ bay xa, nổi tiếng ai cũng muốn hết ý ><
La Hãn nghe được Tuyên vương phủ là vì Đoan quận vương làm mai, ban đầu bị dọa đến giật mình, lại nghe được là trắc phi, liền thở phào nhẹ nhõm, thân phận biểu ca của Cố Đông Du chiếm ưu thế, nhưng vừa nhìn là biết không nên trò trống gì, không đáng để lo ngại. Đoan quận vương mặc dù có thân phận địa vị, nhưng vị trắc phi, tin chắc Diêu Mật sẽ không động lòng. Phần thắng của bản thân vẫn tương đối lớn.
La Ôn than thở, đẩy vai La Hãn nói: “Nhị đệ, bây giờ không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng tình động người. Đệ mau chuẩn bị cho tốt, nha đầu kia vừa tới, đệ liền ở giữa sảnh đường đứng trước mặt Cố phu nhân trước mặt tất cả tân khách cầu hôn, sau đó tiến lên bày tỏ một phen. Ta sẽ nhờ mấy nhà quen biết nhiệt tình vỗ tay ồ lên, mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”
La lão gia mặc dù cảm thấy hành động này rất hồ đồ, nhưng khó khăn lắm nhi tử mới muốn kết hôn, hồ đồ thì cho hồ đồ luôn đi. Cho dù không thành công, một người đàn ông như nó cũng không tổn thất gì. Nói không chừng có thể truyền ra mỹ danh si tình, cô nương khác có tướng mạo như Tạ Vân, còn tự động dâng tới cửa ấy chứ!
Diêu Mật không biết không khí gian ngoài đã nóng đến mức nào rồi, nhìn quần áo run run: “A, sao lại vừa như thế này?”
A hoàn đang cầm quần áo tiến vào nói: “Lão tướng quân phân phó một tiếng, Mạnh phu nhân và Cố tiểu thư liền vội vàng chuẩn bị, bộ này là quần áo mùa hè mới làm của Cố tiểu thư, còn chưa mặc lần nào, vừa nghe được lời của lão tướng quân, đã đưa đến cho tiểu thư trước tiên.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thay xiêm y, lập tức phát hiện chất liệu vải vô cùng quý giá, không nhịn được hỏi: “Đây cũng là xiêm y mới làm của Cố tiểu thư sao?”
A hoàn trả lời: “Hai bộ này cũng không phải là mới làm, là vào sinh nhật Mạnh phu nhân, do hai người họ hàng của tiểu thư đưa tới. Mạnh phu nhân ngại màu sắc tươi sáng, nên cũng chưa mặc lên người lần nào. Giờ hai vị tiểu thư mặc vào, lại hợp quá đi mất!”
Đối với Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, trong lòng Diêu Mật vẫn tồn tại cảnh giác, vốn không muốn mặc xiêm y các nàng đưa tới, nhưng Cố phu nhân lại nói: “Đây là phủ tướng quân, hôm nay là ngày lão tướng quân muốn nhận các con làm nghĩa tôn nữ, nếu Mạnh Uyển Cầm giở trò, qua ngày hôm nay, bà ta đừng nghĩ sẽ được ở lại phủ tướng quân. Con cứ yên tâm thay quần áo đi!”
Diêu Mật nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy rất có lí, liền để Cố phu nhân giúp nàng thay đồ. Mắt thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng thay xong, ba người mỗi người chải một kiểu tóc khác nhau, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Cố phu nhân sợ cánh tay Diêu Mật bất tiện, dặn dò: “Tuy nói không có gì đáng ngại, nhưng dù sao cũng là bị thương da thịt, bây giờ thoa thuốc, chỉ sợ bít kín trong thời gian dài, dược tính biến đổi, có hại cho vết thương, con ra ngoài, sau khi xong xuôi mọi việc, không cần chú ý đến cái khác, phải nhanh trở về phòng thay thuốc cho mẹ.”
Trong lúc nói chuyện, ba mẹ con cũng chuẩn bị xong, đã ra khỏi phòng, đi được nửa đường, có một a hoàn tới dìu đỡ, cười nói: “Lã tướng quân đang giục đấy, thọ lễ (lễ vật mừng thọ) của người khác đều đã nhận được, chỉ còn chờ thọ lễ của ba vị tiểu thư mà thôi.”
Nói đến lễ vật mừng thọ, Diêu Mật cả kinh, buổi sáng nàng đã thêu xong khăn tay, bỏ vào trong ngực, sau đó nhiều chuyện liên riếp xảy ra, liền quên mất thọ lễ kia, lúc nãy thay y phục, cũng không để ý đến, chỉ sợ khăn tay đã bị lẫn vào trong quần áo thay ra.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng hoàn tất hầu bao, vẫn còn đặt trong phòng, lúc này nghe a hoàn nhắc tới, cũng tỉnh hồn lại, cười nói: “Thiếu chút nữa quên mất cái này. Chúng ta trở về phòng lấy thôi.”
Diêu Mật đang sốt rột, chợt thấy hai a hoàn nọ mỗi người bưng trong tay một cái chậu đi vòng qua, thoáng cái đã nhận ra hai a hoàn kia là hai a hoàn vào phòng lấy y phục, trong hai chậu kia, chắc chắn là y phục các nàng vừa thay ra, không chừng khăn tay nằm trong đó!
“Mẹ, người chờ một chút, con đi tìm khăn tay!” Diêu Mật động động cánh tay, thấy băng được buộc lại nhưng không gây cản trở khi nàng hoạt động, lập tức bước nhanh đuổi theo hai a hoàn kia.
Diêu Mật không biết rằng, khăn tay nàng đặt hết tâm tư của mình vào thêu, lại đang nằm trong tay áo Tạ Đằng mới chết! Tạ Đằng xã giao với tân khách, uống vài chén rượu, tay sờ vào trong tay áo, chạm phải chiếc khăn tay trơn mềm kia, hừ hừ trong bụng: Ái mộ ông nội, còn thêu khăn tay cho ông! Hừ, thiên lí ở nơi đâu? Hắn lầm bầm, thấy ba người Diêu Mật chưa đi ra, nhớ tới vết thương trên tay Diêu Mật, nhướng mày, nghĩ nghĩ, liền ra khỏi sảnh, hướng đến phòng mình mà tới.
Tạ Thắng lại ở bên cạnh Tạ Đoạt Thạch thầm thì với ông: “Ông nôi, tiểu đầu bếp kia sau này chính là đại tẩu rồi còn gì, đều đã cùng đại ca ở trong thư phòng…, hai lần chứ đâu ít! Bây giờ những người này tới dò ý tứ, ông nội sao không từ chối thẳng thừng luôn, mà ứng phó mãi làm bọn họ mơ tưởng?”
Tạ Đoạt Thạch cười hắc hắc, thấp giọng nói: “Càng nhiều người cầu hôn, càng chức tỏ Tiểu Mật rất cao quý! Huống chi là đại ca con tư xuân, đâu phải chúng ta tư xuân, chúng ta sốt ruột cái gì? Cứ để đại ca con sốt ruột đi! Chúng ta đứng ngoài xem cuộc vui là hạnh phúc nhất!”
Tạ Thắng yên lặng: Đại ca à, đường tình của huynh thật lắm chông gai!
Tạ Đằng đi được nửa đường, thấy được ở phía xa Diêu Mật nói với Cố phu nhân cái gì đó, rồi chạy sang hướng khác. Hắn nhíu mày, cánh tay nha đầu này còn bị thương, chạy đi đâu vậy chứ? Trong lòng suy nghĩ, thân ảnh lóe lên, đi theo.
Lại nói về Diêu Mật bỏ lại Cố phu nhân, đuổi theo hai a hoàn kia, vừa quẹo qua một góc mái hiên, dưới chân chợt trượt, đành phải dùng tay đỡ vào mái hiên, nào ngờ tay vừa duỗi một cái, lại đặt trên ngực của một người, người nọ duỗi tay, ôm ngang lưng Diêu Mật, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng: “Cẩn thận!”
Ngày hôm nay Diêu Mật bị La Hãn chất vấn, bị Cố Đông Du quấy rầy, lại gặp phải thích khách, thay Tạ Đằng cản một kiếm, đã vô cùng kinh hoảng, thần hồn nát tính, sau đó nghe Tạ Đoạt Thạch nói muốn nhận các nàng làm nghĩa tôn nữ, lập tức đã có người tới cầu hôn, vừa ngạc nhiên vừa kích động. Bây giờ đuổi theo hai a hoàn tìm khăn tay, đầu óc vẫn còn hơi rối loạn, chợt bị nam nhân ôm ngang lưng, khí tức nam giới đập vào mặt, không kịp suy nghĩ. “phù” một tiếng đã thổi khí lên người đàn ông.
Một cỗ hương thơm kì lạ xộc vào mũi, thân hình nam nhân mềm nhũn, buông Diêu Mật ra, tay chống bên mái hiên, đầu óc choáng váng, đứng cũng đứng không vững, ngã quỵ về phía trước.
Tạ Đằng vừa đuổi kịp tới, mắt thấy nam tử này sắp ngã vào người Diêu Mật, thoáng chốc trong đầu đã hiện lên cánh tay bị thương của Diêu Mật, nếu đụng phải, chỉ sợ vết thương sẽ ra máu, đến lúc đó muốn chữa khỏi, chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều thời gian. Vì vậy không chút nghĩ ngợi, lắc mình một cái tiến lên, tay duỗi ra, đỡ ngang lưng nam tử, không để cho hắn đụng trúng Diêu Mật.
Diêu Mật hoảng sợ kêu lên, lui về phía sau hai bước, còn chưa bình tĩnh lại, hai a hoàn bưng chậu nghe thấy tiếng động đã tới đây, gọi Tạ Đằng một tiếng: “Tướng quân!” Rồi nhìn nam tử yếu ớt ngã trên tay Tạ Đằng, sợ hãi hô lên: “Đoan quận vương!”
Diêu Mật thấy Tạ Dằng cúi đầu nhìn Đoan quận vương trong tay, Đoan quận vương thở hỗn hển, mở to mắt chống lại Tạ Đằng, ánh mắt hai người nhìn nhau quấn quít…
Diêu Mật đứng ngơ ngác, đang lúc cấp bách, trong lòng thoáng hiện lên một ý nghĩ, lập tức kinh hãi không thôi: Trời ạ, trời ạ! Hóa ra là tướng quân thích nam nhân! Thảo nào đám tiểu thư quyền quý tháo chạy về, thảo nào Cố Mỹ Tuyết gần nước lại không vớt được trăng, thảo nào Đức Hưng quận chúa không có cách nào hạ thủ!