Lăng Tuyết Mạn cảm giác cổ lạnh lạnh, không tự chủ được run rẩy mấy cái, mạng nhỏ của nàng sắp phải chôn ở trong tay Mạc Kỳ Dục đi!
Kết quả, không đợi Lăng Tuyết Mạn thở một cái, Mạc Kỳ Dục lại nói tiếp: "Hôm nay lấy đầu đánh bạc đi cứu ngươi cũng không chỉ có một mình Nhị ca! Ân tình của bọn ta ngươi không cảm kích sao? Nếu như không có ba người chúng ta cùng đi, chỉ sợ Nhị ca chẳng những cứu không được ngươi mà còn đem mạng mình gộp vào!"
"Ai nói ta không cảm kích, muốn cảm tạ ít nhất cũng phải chờ ta có thể sống sót đi ra khỏi tù đi. Dục Dục, ách, không phải, Thất Vương gia, xin ngươi thương xót ta, đi về được không, thân thể ta có chút không thoải mái." Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, bộ dáng thống khổ, nói chuyện cũng có chút vô lực.
Nhưng Mạc Kỳ Dục nghe vậy, khẩn trương lên, "Mạn Mạn, ngươi ngã bệnh rồi. Không thoải mái chỗ nào? Ta đi tìm thái y đến! Đúng rồi, thái y cũng đều bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, để ta đi gọi người!"
Tiếng nói vừa dứt, Mạc Kỳ Dục vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng Lăng Tuyết Mạn vội kêu lên: "Đứng lại!"
"Mạn Mạn, có bệnh phải trị bệnh a. Ngươi đừng lo lắng, nếu phụ hoàng biết, ta sẽ chịu trách nhiệm, phụ hoàng sẽ không trị tội ngươi." Mạc Kỳ Dục lo lắng quay đầu lại, bàn tay to đặt lên cái trán Lăng Tuyết Mạn, lộ ra một chút vui mừng, tươi cười: "Còn tốt, không phát sốt."
"Thất Vương gia.
"Gọi tên ta."
"Dục Dục."
Mạc Kỳ Dục đen mặt, thở dài: "Quên đi. Hôm nay không so đo với ngươi, tùy tiện ngươi gọi tên gì, trước xem bệnh quan trọng hơn."
"Không được, bệnh của ta thái y xem không ra." Lăng Tuyết Mạn nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, dùng sức nghĩ lý do.
Mạc Kỳ Dục nghe vậy, cau chặt mày, "Mạn Mạn, ngươi đừng nản lòng. Ta cho ngươi biết, bệnh của Hiên nhi có khởi sắc, nói không chừng đột nhiên sẽ tỉnh lại, chỉ cần Hiên nhi tỉnh, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ cầu phụ hoàng thả ngươi. Ngươi bây giờ không chịu khám bệnh, đến lúc đó bệnh tình tăng thêm không phải sẽ thua thiệt sao?"
"Ta… ta không phải, ta là…. bệnh của ta là…. là bệnh nữ nhân, ngươi làm sao có thể gọi thái y xem cho ta a!" Rốt cục Lăng Tuyết Mạn đã nặn ra được một cái lý do, mà mặt cũng đỏ như quả táo.
"Bệnh nữ nhân gì?"
Mạc Kỳ Dục nghe không hiểu, nghi ngờ hỏi, vừa nói ra đột nhiên kịp phản ứng. Hắn dù chưa cưới chính phi nhưng hắn đã khôn sớm. Trong cung vào ba năm trước đã ban thị thiếp cho hắn, cho nên tất nhiên là biết ý tứ của Lăng Tuyết Mạn là cái gì, lúc này khuôn mặt tuấn tú xanh đỏ lẫn lộn, xấu hổ vô cùng, mắt cũng không dám nhìn thẳng Lăng Tuyết Mạn, chỉ cà lăm: "Muốn ta phái ma ma đưa cho ngươi đưa thứ ngươi cần gì đó không?"
"Không cần." Lăng Tuyết Mạn kéo kéo khóe môi, "Ngươi đi trước đi, ta thật sự nằm một lát là tốt rồi."
"Vậy ngươi đắp kín chăn, ngàn vạn lần đừng để bị lạnh. Nếu ngươi cần cái gì, hãy kêu thủ vệ bên ngoài, ta sẽ phân phó bọn họ một tiếng." Mạc Kỳ Dục khôi phục vẻ mặt, thân thiết nói.
"Ta cũng không được cần ngươi cảm tạ, ta là đau lòng quạt lưu ly của ta, không muốn nó hủy ở trong tay ngươi!" Mạc Kỳ Dục cực kỳ mất tự nhiên nặn ra một câu, xoay người đi ra ngoài, đến cửa lao lại quay đầu nói: "Ta nghe nói nữ nhân tới thời điểm cái gì kia nếu không thoải mái có thể uống nhiều nước đường đỏ một chút, ngươi muốn hay không?"
May mắn là trong phòng giam tương đối tối, Mạc Kỳ Dục có thể cảm giác được mặt mình vừa đỏ vừa nóng. Đáng chết, hắn khi nào lại quan tâm đến những chuyện xấu hổ này?
Mà mặt Lăng Tuyết Mạn cũng lại đỏ, "Ngươi… làm sao ngươi biết nhiều như vậy? Ta không muốn, ngươi không cần phí tâm."
"Ngươi quản ta làm sao mà biết được làm gì? Ngươi không cần, ta liền đi!"
Mạc Kỳ Dục hổn hển nói xong, chạy như muốn trốn, rời thiên lao.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra hơn nửa ngày, lẩm bẩm: "Không phải Tiểu Thất là bị mình chỉnh choáng váng đi, tặng cây quạt còn cộng thêm hai đêm đưa chăn cho mình."
"Ngốc cái gì?"
Một tiếng nói rét lạnh vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn về phía cửa lao. Mạc Kỳ Hàn không gây ra một chút âm thanh đã đứng ở đó!
"Ngươi… ngươi là người hay là quỷ a? Đi cũng không có tiếng động." Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên nói