Hắn buổi tối ngủ cùng nàng như hòa thượng, ban ngày không chịu nổi tịch mịch trống không liền……
Lăng Tuyết Mạn hung hăng nhắm mắt lại, trong lòng đau đớn như bị vạn con kiến gặm cắn, năm ngón tay chặt cánh cửa đến móng tay đâm vào gỗ, môi cắn gắt gao, không nhịn được nước mắt tràn mi.
"Hoàng thượng, tư thế này của nô tì được không…… Hoàng thượng thoải mái hay không……"
"Ái phi há mồm…… Trẫm đút cho nàng……"
Thanh âm đau nhói tim không ngừng vọt vào lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, i dưới chân giống như đổ chì, làm thế nào cũng bước không được, một cổ xúc động đột nhiên xông lên, nàng liền muốn tận mắt nhìn xem cảnh đó đến cùng có phải sự thật hay không!
Lăng Tuyết Mạn cắn chặt hàm răng, giơ tay lên lau nước mắt, chậm rãi đẩy cửa ra, chân nâng lên nhẹ bước vô cùng, mặc dù thân thể không cách nào ức chế run rẩy, mặc dù tim muốn nhảy ra cổ họng, nhưng là nàng vẫn kiên định đi về phía trước, cho đến khi nhấc lên bức rèm che ——