"A… chuyện này ta cũng không biết, Hoàng thượng chưa nói." Lăng Tuyết Mạn lắp bắp, mấy vấn đề này, nàng không thể nói, nhưng lựa chọn lừa gạt bạn tốt quan tâm nàng, trong lòng nàng lại không có mùi vị, gò má hơi nghiêng nghiêng, tránh tầm mắt của hắn.
"Không, không có gì." Liễu Thiếu Bạch lập tức lắc đầu, xoay người đi, ánh mắt nhìn về phía trước, trầm mặc một trận, từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, "Tuyết Mạn, đây là khóa như ý ta xin ở chùa Thừa Càn lớn nhất Giang Nam, tặng cho nàng, hi vọng nó có thể phù hộ nàng một đời bình an."
"Thiếu Bạch!" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, chậm rãi tiếp nhận, nắm ở trong lòng bàn tay, ngước mắt, cười sáng lạn, "Cảm ơn ngươi."
Một cái chớp mắt này, trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó, Mạc Kỳ Diễn xin bùa bình an ở chùa Bạch Vân Tự cho nàng, nhoáng một cái, không ngờ là hai năm…
"Tuyết Mạn, không cần cảm tạ ta, là ta nợ nàng nhiều lắm…" Liễu Thiếu Bạch thương tổn nhẹ thở ra một câu, nhấc chân tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn mấy nhịp, vội đi theo, nói: "Thiếu Bạch, ngươi không nợ ta, chuyện Ngô Đồng không liên quan tới ngươi, ngươi không tự trách nữa được không? Huống hồ… huống hồ Ngô Đồng cũng không sai, Tứ Vương gia, chính là Hoàng thượng, hắn thật không có chết mà!"
"Không, Tuyết Mạn, cho dù Hoàng thượng năm đó chưa mất, nhưng mọi người đều cho là ngài mất, nàng đương nhiên cũng cho là như vậy, Ngô Đồng sai lầm rồi, là Liễu gia chúng ta nợ nàng, ta cũng nợ nàng." Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, khuôn mặt bi thương, "Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu là Nhị Vương gia chưa từng cứu nàng, nếu như nàng chết, ta…"
Lăng Tuyết Mạn liều mạng lắc đầu, "Thiếu Bạch, không nên nói như vậy, chuyện đã qua, ta không so đo, sớm đã không so đo, dù sao vận mệnh của ta là nhấp nhô như vậy, đã trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử, Nhưng ta lại có rất nhiều phúc, có bùa bình an của Nhị Vương gia, hiện tại lại có khóa như ý của ngươi, ta sẽ thật bình an, không cho ngươi tự trách nữa, quên mầy chuyện đó đi, được không?"
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, trong lòng chấn động đến không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, chính là nhìn nàng, mỉm cười thật lâu, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Lăng Tuyết Mạn như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, lập tức khoan khoái đứng lên, bên môi giơ lên một nụ cười, nụ cười này như xuân tầm gió, sạch sẽ trong suốt, "Thật tốt quá, Thiếu Bạch,ha ha… Ha ha…"
"Nha đầu ngốc!" Liễu Thiếu Bạch mang ý cười sâu nồng, một mảnh lá khô rơi xuống đỉnh đầu Lăng Tuyết Mạn, hắn chậm rãi đưa tay, cầm lấy, tâm tình sung sướng.
"Đúng rồi, Thiếu Bạch, ngươi thành hôn chưa? Ta hiện tại có thật nhiều bảo bối, có thể đưa ngươi lễ vật kết hôn thật phong phú!" Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên nhớ lại đại sự, vội hỏi thăm.
Nhớ lại, nàng từng nói đùa, chờ nàng có tiền, có thể đưa lễ vật kết hôn rất to cho Liễu Thiếu Bạch, hắn mới có thể thành hôn.
Liễu Thiếu Bạch vẫn nhìn Lăng Tuyết Mạn cười, đến khi Lăng Tuyết Mạn chột dạ mặt đỏ lên, gắt giọng:"Ta hiện tại thật sự có báu vật mà, nếu ngươi đã thành thân, ta đưa báu vật cho ngươi làm lễ vật!"
"Không có." Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, môi vẫn cười, "Nàng chưa đưa ta lễ vật, sao ta có thể thành hôn?"
"A? Ha ha, ta đây tích cóp tiền bạc đến bảy mươi tuổi, sau đó đưa ngươi một con heo vàng, các ngươi lúc ấy lại thành hôn cũng được!" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, sau đó cười to nói.
"Tốt, vậy ta chờ nàng." Liễu Thiếu nhìn nữ tử trước mặt, giọng điệu cực kì nghiêm cẩn.
Lăng Tuyết Mạn cười liên tục, không có biện pháp, chỉ cần vừa nghĩ đến tình cảnh bọn họ luc mới gặp, nhớ đến hắn ôm ấp con heo Tiểu Bạch, nàng sẽ không nhịn nổi bật cười, cười đến mệt mới thở nhẹ chậm rãi dừng lại.
Liễu Thiếu Bạch thấy hồ Thúy Trà không xa, nói: "Tuyết Mạn, chúng ta đến bên hồ một chút." Truyện được copy tại