Mạc Kỳ Minh gây áp lực giống như núi đè, người tỏa đầy tức giận cùng lạnh lùng, khiến thái giám cung nữ run lẩy bẩy, gương mặt tuấn tú lãnh ngạo nhìn hướng thái giám nắm vai Lăng Tuyết Mạn, trong mắt tận trào sát khí!
Hai thái giám lập tức bị kinh hãi, hai tay phát run, thân thể phát run, ánh mắt hoảng sợ nhìn Hạ Lệ Nhân, không biết làm sao cho phải!
"Muốn chết!"
Mạc Kỳ Minh lạnh lùng khạc ra hai chữ, bàn tay mạnh mẽ dùng lực hút hai thái giám đến bên cạnh, đồng thời nâng chân đá ra, hai thái giám kia chỉ kịp "A ——" Thân thể liền bay ra năm trượng, ngã ở trên đá bất tỉnh!
Lăng Tuyết Mạn được tự do, gấp rút bò lên đẩy thái giám giữ Trần Lâm Nhi, "Cút ngay!"
Dưới kinh hãi, hai thái giám này đã xụi lơ, vừa bị Lăng Tuyết Mạn đẩy liền quỳ rạp dưới đất, răng trên răng dưới răng run lẩy bẩy, "Nô nô tài ra mắt Tam Vương gia! Nô tài phụng phụng lệnh làm việc……"
Trần Lâm Nhi bị kéo, đầu gối bị thương, cộng thêm mặt bị đánh, bàn tay sưng đau, đứng không vững tựa vào trên người Lăng Tuyết Mạn, nước mắt giắt trên lông mi, cúi đầu không dám phát ra một tiếng.
Lăng Tuyết Mạn đưa tay xoa xoa má phải của bị đánh mình, lại nhìn Trần Lâm Nhi thê thảm một chút, cắn răng quăng ánh mắt cho Mạc Kỳ Minh. Mạc Kỳ Minh giật mình, sau đó nháy mắt mấy cái, khóe môi cũng nâng lên nụ cười ác độc. Lăng Tuyết Mạn hài lòng nhếch khóe miệng, rồi sau đó đỡ Trần Lâm Nhi đứng ngay ngắn, bước đến chỗ Hạ Lệ Nhân, tay phải chậm rãi nâng lên. Trong lúc Hạ Lệ Nhân kinh ngạc, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bàn tay tung ra, "Bốp bốp ——"
Tràng pháo tay vang dội như thế, vào lúc quang cảnh im ắng như thế này nghe rất là rõ ràng, thậm chí còn mang theo dư âm thật lâu không tiêu tan!
Gọn gàng thu tay lại, Lăng Tuyết Mạn lui về phía sau, nở nụ cười trong suốt hồn nhiên, "Lệ Quý Phi nương nương hiểu được mùi vị ăn tát tai chưa?"