"Ta…… Ta không dám a." Trần Lâm Nhi nắm chặt chậu, khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Làm gì không dám? Nàng là cung nữ, ta cũng là cung nữ, lại nói nàng ở trước mặt Lý ma ma nói chuyện giúp ta, ta còn cảm kích nàng, chớ xa lạ với ta. Mặc dù đi gần ta có thể sẽ liên lụy nàng, nhưng là……" Lăng Tuyết Mạn khẽ cau mày suy nghĩ một chút, sau đó đè thấp giọng hỏi:"Lâm Nhi nàng muốn rời đi Hoán Y Cục khổ ải này không?"
"Ừ Lăng……" Trần Lâm Nhi kinh ngạc, cũng không biết nên xưng hô như thế nào, có chút buồn bực nhìn Lăng Tuyết Mạn, "Trước lúc ta bị phân tới Hoán Y Cục thì đang là người hầu trong cung thái quý phi nương nương, lúc chải đầu cho ngài ấy, ta không cẩn thận làm đứt sợ tóc của thái quý phi nương nương, nương nương rất tức giận, sau đó ta chịu phạt xong liền bị cách chức đến Hoán Y Cục."
"A, nàng nói chính là Thần Quý Phi sao?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra.