Mạc Kỳ Hàn cười không dứt, nháy mắt giễu giễu nói: "Dẫn nàng ngắm sao liền yêu ta, nếu không dẫn thì sao đây? Có phải đổi thành hận chết ta không?"
"Hì hì, có thể a, dù sao chàng đối xử với ta không tốt, ta liền hận chàng!" Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào, mở cánh tay ra, kiều mỵ nói: "Lão công, hầu hạ ta mặc áo choàng."
"Được, hầu hạ! Ai bảo bản công tử xem nàng như bảo bối làm chi!" Mạc Kỳ Hàn ngắt mũi Lăng Tuyết Mạn cưng chiều vô cùng, lấy quần áo của nàng, tỉ mỉ giúp nàng mặc xong, lại không ngại đường xa đến trong tủ quần áo lấy áo choàng khoác cho nàng, lưng quay về phía nàng, cười nói: "Đến đây đi, cõng nàng đi ra ngoài."
"Hì hì, được." Lăng Tuyết Mạn nằm sấp trên lưng Mạc Kỳ Hàn, cánh tay ngọc ôm chặt cổ hắn, nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện, "Không được a… Tình nhân, chàng cõng ta sau lưng có thể đi ra không?"
"Sao không thể? Quên năm ngoái ta dẫn nàng đi Lạc Hà Sơn sao? Yên tâm đi hiện tại, trong tiền viện không có ai." Mạc Kỳ Hàn bật cười, cõng Lăng Tuyết Mạn đi tới cửa.
Lần này hắn không mang nàng đi vào đường hầm, mà mở cửa, quang minh chính đại đi tới viện, Lăng Tuyết Mạn căng thẳng, ngó khắp mọi nơi, ồ? Thật đúng là không có ai!
Khóe miệng giật giật, mới mở miệng, "Tình nhân……" Lại bị Mạc Kỳ Hàn che miệng, đặt nàng xuống, bàn tay nắm ở bên eo của nàng, chân nhảy lên, hai người liền bay lên nóc nhà, nhưng Mạc Kỳ Hàn cũng không dừng lại, mà mang theo nàng bay như chim về phía đỉnh lầu các phía đông Cúc Thủy Viên!
"Mạn Mạn, cẩn thận."
"Ừ."
Hai người ngồi xuống rúc vào nhau, Mạc Kỳ Hàn sử dụng áo choàng của hắn bao lấy thân thể Lăng Tuyết Mạn, cười nói thật nhỏ: "Mạn Mạn, bộ dáng như vậy được không?"
"Ừ, được, nếu chàng có thể cùng ta như vậy mãi thì tốt lắm." Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn, ai oán nhìn Mạc Kỳ Hàn, ánh trăng chiếu vào trên mặt hắn, khiến nàng có thể thấy một chút hình dáng hắn, không khỏi giơ tay lên vuốt mặt của hắn, buồn bã nói: "Lúc nào ta mới có thể hoàn toàn thấy rõ bộ dáng của chàng đây?"
"Nhanh, rất nhanh sẽ thấy……" Mạc Kỳ Hàn không thể làm gì, âm thầm thở dài, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, lòng đau không dứt, "Mạn Mạn, thật xin lỗi, ta biết rõ tối hôm qua nàng đợi ta cả đêm, nhưng ta lại không tới được, một người không ngủ được, một mực nhớ nàng, thật là nhớ, thật là nhớ……"
"Tình nhân, ta không muốn làm khó, ta hiểu rõ là chàng có nổi khổ tâm, nhưng trong lòng ta vội muốn chết, hoàng thượng hiện tại đang nhốt ta, không biết có phải là muốn đem ta gả cho tướng quân mặt lạnh hay không, nếu là thật, nên làm cái gì bây giờ? Tình nhân, chúng ta bỏ trốn đi!" Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới, liền khó nhịn nổi rồi.
Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, "Mạn Mạn, sao nàng nghĩ tới đây rồi? Chúng ta không cần bỏ trốn, hoàng thượng sẽ không gả nàng cho người khác, hiện tại không để cho nàng ra khỏi Vương phủ, là bởi vì ta cùng hoàng thượng đang đàm phán a, chỉ cần qua một thời gian, ngài sẽ gả nàng cho ta."
"Thật sao?" Lăng Tuyết Mạn cười tươi.
"Thật." Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái.
"Ừ, vậy ta an tâm chờ." Lăng Tuyết Mạn vui mừng nhìn Mạc Kỳ Hàn, đột nhiên nhớ một chuyện khác, hỏi vội: "Tình nhân, chàng cùng Tứ Vương Gia là bạn tốt, vậy chàng biết chuyện hắn có một bức họa mỹ nhân không?"
"Bức họa mĩ nhân?" Mạc Kỳ Hàn cau chặt lông mày, "Chính là bức họa mĩ nhân nàng nhìn lén ở phòng ngủ Tứ Vương Gia trong Hương Đàn Cư sao?"
"Đúng vậy, chàng biết mỹ nhân kia là ai à? Không phải là Liễu Ngô Đồng, như vậy hắn yêu là cô gái nào? Sao ta nhìn như là……"
Lăng Tuyết Mạn ngừng lại, suy tư, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chợt căng thẳng, "Mạn Mạn, nàng biết cô gái kia sao?"
"Ta không biết, ta chỉ cảm giác có chút giống một người, ngũ quan làm cho người ta cảm giác……"