"Vì sao? Nàng là chánh phi của đệ, nhưng từ khi về kinh đệ chưa từng liếc mắt qua nàng, đệ làm thái tử, lập tức sắp thành Hoàng đế, hậu cung ba ngàn mĩ nữ, trái ôm phải ấp, đệ sắp lập hậu phong phi, trong lòng đệ căn bản không có nàng, vì sao phải chiếm đoạt nàng? Chẳng lẽ đệ muốn giam cầm nàng ở hậu cung sao? Nàng không phải là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Nàng đã cứu đệ một mạng, mà đệ cứ nhẫn tâm đối đãi nàng như vậy sao?"
Đối mặt với Mạc Kỳ Diễn kích động chất vấn nhiều như vậy, Mạc Kỳ Hàn nghiêng nghiêng mắt, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, mặt trời tỏa ánh sáng hơi hơi chói mắt của hắn.
Lặng im, trong một đoạn thời gian rất dài, hắn chưa trả lời một chữ, Mạc Kỳ Diễn cũng chưa từng nói một chữ.
Phía sau, đột nhiên truyền đến thanh âm, Mạc Kỳ Hàn khẽ chớp mắt, hơi hơi xoay người đi, lại cả kinh, "Nhị ca, ca làm cái gì?"
Mạc Kỳ Diễn quỳ hai đầu gối xuống đất, hai mắt phiếm đỏ, nhìn Mạc Kỳ Hàn, khẩn trương cầu xin:"Tứ đệ, nếu như đệ còn coi ta là Nhị ca, hãy nói thẳng với ta, kết quả đệ muốn đối đãi với Mạn Mạn như thế nào? Nàng không có làm gì sai, đều là lỗi của ta, là ta không nên thích em dâu mình, là ta làm đệ mất mặt, đệ không cần phải ngại chuyện huynh đệ tình thâm mà không truy cứu ta… ta cam nguyện chịu bất luận xử trí gì của đệ và hoàng, chỉ cầu đệ, cầu đệ buông tha Mạn Mạn! Nàng vô tội!"
"Nhị ca, ca đứng lên trước!"
Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn xúc động, vươn hai tay đỡ Mạc Kỳ Diễn, lại bị Mạc Kỳ Diễn nắm lại, vô cùng lo lắng nói: "Tứ đệ, đáp ứng ta được không? Đệ không nhường Mạn Mạn cho ta… ta có thể không kiên trì, nhưng cầu đệ không nên thương tổn nàng, nàng xinh đẹp thiện lương, tâm cơ đơn thuần, căn bản không thích hợp cuộc sống lục đục với nhau nới hậu cung, tính nàng lỗ mãng, không hề có ý đề phòng người khác, sớm muộn sẽ bị người khác hại chết! Tứ đệ, Nhị ca chưa bao giờ cầu đệ dù là chuyện gì, chỉ chuyện này thôi, được không?"
"Nhị ca!" Mạc Kỳ Hàn cúi đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, đè nén tâm tình nói: "Nhị ca đứng lên, hạ nhân thấy được lại tưởng chuyện gì xảy ra, đứng lên lại nói!"