Đêm lạnh, ánh trăng treo trên màn trời màu lam, một bóng dáng đổ trên đá lát trên sân thật dài, từ từ di động tới phía trước.
Phía sau, Mặc Thanh đi theo không xa không gần, muốn nói nhiều lần đều lại thôi.
"Xem ra hết thảy đều sớm có âm mưu."
Than nhẹ một tiếng, Mạc Kỳ Minh dừng bước chân một chút, lại tiếp tục đi thong thả hướng phía trước, một đêm này, có bao nhiêu người không bình tĩnh chứ?