Tòa phủ đệ này của Thiên Phương Công chúa có diện tích rất lớn, ngay cả phòng thay quần áo đặt trong vườn, cũng có ba gian nhà trong, ba gian nhà ngoài, tương đương một tiểu viện nhỏ. Liễu Vĩnh và Lâm Mị được dẫn đến một gian bên trái để hỏi chuyện.
Lâm Mị nghĩ Mạc Song Bách chung quy là đi tìm lá bạc hà cho nàng mới va chạm với Thiên Phương Công chúa, đáy lòng cực kỳ bất an, quản sự cô cô vừa đi, vội hỏi Liễu Vĩnh: “Liễu Trạng nguyên, anh nói Mạc thiếu gia liệu có gặp chuyện gì không?”
“Hẳn là không có chuyện gì.”
Mạc Song Bách gia thế trong sạch, lại là cử nhân, Thiên Phương Công chúa chỉ cần cho người điều tra, nhất định sẽ biết tất cả chỉ là hiểu lầm. Về phần cử chỉ của Mạc Song Bách đêm nay…, Liễu Vĩnh đang suy tư, có một cung nữ dâng trà bánh lên, hành lễ rồi lui xuống, nhất thời lại cười, nói với Lâm Mị: “Chúng ta đã có trà uống, lại có bánh ăn, cho thấy, dù Song Bách có gặp chuyện, thì cũng là chuyện vui.”
Lâm Mị nghe thế, hơi hơi yên lòng. Lại thấy Liễu Vĩnh cười nham nhở: “Tiểu Mị, vừa rồi em một câu Liễu Trạng nguyên hai câu Liễu Trạng nguyên, thật quá xa lạ.”
Không gọi anh là Liễu Trạng nguyên, vậy gọi anh là gì? Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh như thế, nhất thời trấn tĩnh, cười nói: “Cũng không thể gọi anh bằng tục danh?”
“Khi phụ thân mẫu thân tôi còn sống, vẫn gọi tôi bằng tên thân mật.” Liễu Vĩnh ra vẻ thần bí: “Muốn biết tên thân mật của tôi không? Nhìn kìa, tai vểnh lên rồi, nhất định là rất muốn biết. Tới đây, tôi nói cho em nghe! Tên thân mật của tôi là…” Liễu Vĩnh nói đến cuối câu thì chỉ mấp máy môi, không nói thành tiếng.
Lâm Mị nhịn không được vểnh tai lên nghe, nhưng không nghe thấy gì, đang định lên tiếng, lại thấy quản sự cô cô chậm rãi đi tới, mỉm cười thi lễ với hai người nói: “Công chúa đã biết chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm, lúc này đang cùng Mạc thiếu gia đàm luận thi từ, hai vị cứ tự nhiên.” Quản sự cô cô đang nói, lại có một tiểu cung nữ vội vàng đi vào: “Cô cô, có người từ trong cung đến tìm!” Nói đến đó thì kề tai quản sự cô cô nói thầm.
“Nhanh ra nghênh đón!” Quản sự cô cô không dám xem thường, nhất thời lại sợ Liễu Vĩnh và Lâm Mị đi ra ngoài lỡ gặp ai lại mất công giải thích, quay người nói: “Thỉnh Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư ngồi chờ ở đây thêm một lát, một lát nữa sẽ có người tới dẫn hai người ra ngoài.”
Liễu Vĩnh đoán hẳn là Thiên Phương Công chúa cho người điều tra thân phận của Mạc Song Bách, lại không muốn kinh động nhiều người, chuyện tối nay tìm hắn và Lâm Mị đến đối chất, giấu được vẫn hơn, tránh nhiều sự phức tạp hơn. Hắn bèn nói: “Cô cô có việc cứ đi, một lát nữa chúng ta tự đi được, nếu có người hỏi, sẽ nói là vào rừng đi dạo.”
Quản sự cô cô gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, khoảng một khắc nữa Liễu Trạng nguyên hãy đưa Lâm tiểu thư đi theo phía này ra khỏi cửa nhỏ là được.” Nói xong quay sang cung nữ căn dặn: “Còn không đổi trà cho Liễu Trạng nguyên và Lâm tiểu thư?”
Tiểu cung nữ vội đi lấy trà, rót trà xong, khom người rồi cũng lặng lẽ lui xuống.
Tới lúc này, Lâm Mị mới thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, không sao rồi! Nàng ngẩng đầu, lại thấy Liễu Vĩnh nhoài người sang, hai mắt sáng quắc, nàng mới phát hiện hai người chỉ cách nhau bởi một cái bàn nhỏ, khí tức như giao hòa, nàng hoảng hốt thò tay lấy túi thơm, nhất thời lại hơi kinh ngạc, rõ ràng túi thơm vẫn ở đây, vì sao chỉ mới bị hắn nhìn mà đã hốt hoảng lúng túng, chân tay bủn rủn?
Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị luống cuống, cười nham nhở nói: “Tiểu Mị có biết tôi là người ở đâu không?”
“Nghe Song Kỳ nói qua, anh là đồng hương với cô ấy, đều là người Liễu Châu.”
Liễu Vĩnh gật gật đầu, lại cười nham nhở: “Thế tiểu Mị có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không?”
“Nghe Mẫn Mẫn nói qua, năm nay anh mười chín tuổi.” Lâm Mị xoay đầu, hừ một cái, trừ Mạc Song Kỳ, Nhậm Hiểu Ngọc, Chu Mẫn Mẫn, không biết anh còn tán tỉnh ỡm ờ với những ai?
Thấy Lâm Mị “hừ” một cái, Liễu Vĩnh ngẩn ra, một lúc sau mới nói: “Phụ thân tôi năm ấy từng là tiến sĩ, làm quan ở kinh thành. Khi tôi lên bảy, ông đắc tội với một người quyền quý, bị biếm vùng khác, sau đó ngã bệnh, từ quan về quê, nhưng trong gia tộc không ai đón chào. Khi phụ thân tạ thế, là lúc tôi chín tuổi. Hai năm sau, nhà họ Lý, một nhà giàu ở Liễu Châu vốn hứa hôn với tôi, cho người tới cửa yêu cầu từ hôn. Cuối cùng giải trừ hôn ước. Vì chuyện đó mẫu thân tôi uất ức sinh bệnh, sau đó bệnh đến liệt giường. Sau khi mẫu thân qua đời, tôi vẫn nghĩ nhất định phải cưới một tiểu thư quyền quý danh giá tài mạo song toàn, nắm tay nàng, đến trước mộ mẫu thân, để mẫu thân có thể chứng kiến, con dâu bà so với con gái nhà họ Lý kia tốt hơn mọi bề.”
Lâm Mị ngơ ngẩn nói: “Ông nội em tuy từng là Đồng tri Dịch Châu, nhưng phụ thân em không làm nên trò trống gì. Em không thể tính là xuất thân quyền quý danh giá.”
Liễu Vĩnh cười nói: “Suốt mấy ngày nay, tôi đã nghĩ, nếu mẫu thân còn sống, người con dâu mà bà mong muốn, nhất định là giống như em, chứ không phải như Nhậm Hiểu Ngọc hay Chu Mẫn Mẫn.”
Lâm Mị đỏ mặt, xoay đầu, không nói gì nữa.
“Tiểu Mị, em chỉ là nghĩa nữ, nếu phu nhân Vĩnh Bình Hầu muốn gả chồng cho em, nhất định sẽ hỏi ý kiến em rồi mới định đoạt. Chờ mấy ngày nữa, tôi sẽ đến Hầu phủ cầu thân, chỉ cần em đồng ý, phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhất định sẽ không ngăn cản.” Liễu Vĩnh thấp giọng nói: “Tiểu Mị, em…”
“Em mồ côi cha mẹ, chỉ là nghĩa nữ Hầu phủ, đối với con đường sự nghiệp của anh hoàn toàn vô tác dụng. Vì cớ gì mà anh…” Lâm Mị rốt cục cũng đưa nỗi băn khoăn trong lòng ra, đúng vậy, luận gia thế luận tài mạo, nàng đều không phải sự lựa chọn tốt nhất, Liễu Vĩnh thích nàng ở điểm nào?
“Không nói được đúng không?” Lâm Mị hừ hừ nói: “Liễu Trạng nguyên, em không phải đứa cả tin đâu.”
“Được, vậy thì nói thật với em vậy!” Liễu Vĩnh nhoài người, hạ giọng nói một câu.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, mặt Lâm Mị đỏ bừng, nũng nịu giận hờn, hai mắt long lanh ướt át, gắt Liễu Vĩnh một cái, dậm chân nói: “Anh, anh…” Lẽ nào lại thế, lẽ nào lại thế, lại còn nói thích dáng vẻ nhũn hết cả người của nàng! Vì chứng bệnh đó, nàng đã khóc không biết bao nhiêu lần, hắn còn lấy thế để trêu.
Liễu Vĩnh tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Mị chăm chú, “Tiểu Mị, em cứ khăng khăng bắt tôi nói lý do, tôi nói rồi em lại giận, thật là làm khó tôi.” Cô bé ngốc này, lúc này vẫn chưa biết, chỉ cần là đàn ông, thì đều thích chứng mềm xương đó.
Tức chết ta! Lâm Mị phùng mang trợn má, vươn tay cầm tách trà để uống hạ hỏa, không ngờ nước trà vẫn còn nóng, nàng nhanh tay, kêu “ái” một tiếng, vội vã đặt ly trà xuống, chu môi hít hơi để đầu lưỡi đỡ nóng, nhất thời hốc mắt đỏ hoe.
“Nóng sao? Tôi thổi giúp em!” Liễu Vĩnh thấy Lâm Mị cố hít hơi để lưỡi dễ chịu, thì bủn rủn mất nửa người, giống như lưỡi Lâm Mị lại lướt qua môi hắn một lần nữa, nhất thời thất thần, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Lâm Mị, xoay người phủ lên, tay chống vào lưng ghế, thổi hơi lên môi nàng.
“Đừng…” Lâm Mị tuy vẫn đeo túi thơm, vẫn ngửi thấy mùi bạc hà, nhưng làm sao chịu đựng nổi việc Liễu Vĩnh kề sát để thổi hơi, nhất thời mặt đỏ bừng, cột sống như chảy ra, lòng biết là không ổn rồi, chỉ có thể chống tay xuống ghế, hy vọng không nhũn ra đây. Trong lòng vừa ấm ức lại vừa xấu hổ giận dữ. Ấm ức vì, Liễu Vĩnh biết nàng mắc chứng mềm xương, còn cố tình trêu ghẹo. Xấu hổ giận dữ vì, Liễu Vĩnh hành động thế này rõ ràng là đang cợt nhả nàng, tại sao nàng lại không thấy hận hắn?
Ngọn đèn chập chờn khi tỏ khi mờ, gió khẽ mơn man, hương hoa lan tỏa, Liễu Vĩnh lại không hề ngửi thấy mùi hoa, hương thơm hắn ngửi thấy rõ ràng là hương thơm từ người Lâm Mị. Hắn hít sâu một hơi, chân tay rạo rực, nhịn không được kề môi Lâm Mị thổi một hơi. Thấy Lâm Mị giãy dụa quay mặt đi, nhưng toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể chống tay xuống ghế, làn áo mỏng căng ra, lồng ngực đầy đặn lên xuống nhấp nhô, trong lúc nhất thời huyết mạch trào dâng, không kiềm chế được cúi đầu xuống, mút lên cổ Lâm Mị một cái.
“Á!” Lâm Mị kêu lên, tự cho là một tiếng kêu rất ghê ghớm, nhưng lọt vào tai Liễu Vĩnh chỉ là rên rỉ nỉ non, Liễu Vĩnh vòng tay qua lưng ghế, áp cả người xuống, chậm rãi tiến đến bờ môi Lâm Mị, hàm hồ nói: “Tiểu Mị, tôi giống như trúng mị dược, phải làm thế nào đây?”
Hơi thở nóng bỏng, hô hấp dồn dập, quả thật rất giống tình trạng của người trúng mị dược. Lâm Mị hồn phi phách tán, rốt cục không chống đỡ được nữa, nhũn người xuống lưng ghế.
Môi Liễu Vĩnh chợt hụt hẫng, hắn đưa tay vòng qua eo nàng, bàn tay lại che kín túi thơm, không cho mùi bạc hà tỏa ra, miệng nói: “Em đồng ý gả cho tôi, tôi sẽ buông em ra!”
Lâm Mị vừa giận dữ lại vừa ngọt ngào. Giận dữ là, Liễu Vĩnh dùng thủ đoạn này ép nàng gật đầu, thật quá vô sỉ. Ngọt ngào là, Liễu Vĩnh làm thế này, liệu được mấy phần thật lòng. Dưới tình cảnh này, nàng có thể không gật đầu sao?
Thấy Lâm Mị khẽ gật đầu, Liễu Vĩnh buông túi thơm, vươn nốt tay kia ra ôm lấy Lâm Mị, xoay người ngồi xuống ghế, đặt Lâm Mị ngồi lên đùi, thở sâu nói: “Em đã đồng ý rồi, từ nay trở đi là vị hôn thê của tôi, chúng ta làm thế này không hề tính là vượt quá lễ giáo.”
“Buông em ra!” Lâm Mị cuối cùng cầm được túi thơm lên hít hà, giãy dụa nói: “Anh, anh quá vô lễ!”
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Liễu Vĩnh thấp giọng nói: “Em nhúc nhích nữa thì không xong đâu.”
Lâm Mị cắn răng vì giận, giơ tay hung hăng đẩy Liễu Vĩnh, không ngờ Liễu Vĩnh đột nhiên đưa tay kéo vạt áo hơi hé ra, tay Lâm Mị trượt thẳng vào trong vạt áo, cảm giác nóng bỏng khiến nàng hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại, lại bị Liễu Vĩnh giữ tay, dịu dàng nói: “Em thích sờ chỗ nào thì sờ đi, tôi tuyệt đối không chống cự, cũng không kêu cứu.”
“Anh bắt nạt em, anh bắt nạt em!” Lâm Mị xấu hổ, lồng ngực nhấp nhô, van xin: “Buông em đi mà!”
Liễu Vĩnh giữ chặt tay Lâm Mị không buông, ép cung: “Em không thích tôi? Em thích người khác?”
Lâm Mị lắc đầu.
“Vậy tức là em thích tôi!” Liễu Vĩnh xiết chặt tay hơn, giọng chợt khàn đi: “Chỉ cần em gọi một tiếng Vĩnh ca ca, tôi sẽ buông em ra ngay.” Hắn nói, không kiên nhẫn giật giật bắp đùi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hai mắt sáng quắc đến đáng sợ.
Liễu Vĩnh vừa nhích đùi, Lâm Mị liền cảm nhận rất rõ ràng có một vật cứng đang kề sát đùi nàng, sợ không dám nhúc nhích nữa, mấp máy môi gọi một tiếng Vĩnh ca ca, chỉ hy vọng Liễu Vĩnh nhanh chóng buông nàng ra.
“Gọi lớn tiếng một chút, tôi không nghe thấy.” Liễu Vĩnh sao có thể buông tha dễ dàng?
“Vĩnh ca ca!” Lâm Mị đành gọi to hơn, xấu hổ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui xuống.
Tiếng gọi nũng nịu yêu kiều, như đổ thêm dầu vào lửa, Liễu Vĩnh như tên đã lên cung, mãnh liệt đâm về phía trước, rồi lại dừng lại, dụi dụi ở bắp đùi mềm mại.
Lâm Mị chỉ thấy đầu óc nổ “ầm” một tiếng, trống rỗng, tay run lên, túi thơm rơi xuống, toàn thân mềm nhũn, không còn sức đâu để chống cự, chỉ lẩm bẩm nói: “Đừng như vậy, đừng như vậy!”
“Tiểu Mị, tiểu Mị!” Thanh âm Như Nguyệt Quận chúa đột nhiên truyền tới, tiếp theo, có tiếng bước chân từ phía gian giữa.
Tác giả có lời muốn nói: Như Nguyệt Quận chúa tới thật đúng lúc!