Tiếng đạp cửa đáng sợ hù dọa những người bạn nhỏ ở trong phòng, bọn họ vốn đang nghe Song Hỷ kể chuyện xưa, không ngờ lại xuất hiện một hung thần ác sát, tất cả mọi người theo bản năng ôm lấy thân thể mảnh mai của Song Hỷ, sợ quá liền đồng thanh khóc toáng lên.
"Nàng nói mau, ai phái nàng tới hại ta?"
Thân ảnh xinh đẹp vừa xuất hiện ở cửa đã nổi giận đùng đùng, miệng lập tức tuôn ra một tràng chỉ trích hung ác, không hề để ý tới người ở bên trong đã bị dọa cho sợ đến phát khóc.
"Vương gia, không nên như vậy......" Tứ Nương ở phía sau nhỏ giọng cầu khẩn.
Bà không dám cản, bởi vì Vương gia một khi đã nổi giận, bất luận kẻ nào cũng sẽ gặp tai ương.
"Tiên nữ tỷ tỷ...... ư không phải......" ngước lên thấy ánh mắt đằng đằng sát khí, Song Hỷ vội vàng đổi lời nói, "Vương gia, ta không hiểu ngài đang nói gì...... A!"
Thật là đau!
Song Hỷ nhìn khuôn mặt trước mắt, rõ ràng xinh đẹp như vậy, thân ảnh thon thả mê người như vậy, nhưng sao bắt người lại đau như vậy?
Nàng thật rất muốn bảo hắn buông tay, nếu không ngày mai làm sao giúp phụ thân viết công văn?
"Ăn ngon không? Ta không có lừa ngươi đúng không? Có người còn nói ta có thể đem bánh chưng ra ngoài bán, sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
"Thế thì tất cả mọi người trong thành sẽ bị nàng độc chết mới đúng chứ!" Hắn hung ác gầm nhẹ.
"A?" Cái miệng nhỏ Song Hỷ hé mở.
"A cái gì mà a?"
"Ai nói? Bánh chưng của tỷ tỷ ta gói ăn ngon nhất khắp thiên hạ." Một cô bé nho nhỏ mập mạp đứng ra, bất bình thay tỷ tỷ mình thích nhất.
Mai Đan Thanh bắn ra một ánh mắt giết người vô tình, lập tức liền thấy gương mặt beo béo xinh xắn đó co rúm lại, oa một tiếng, nhào vào trong ngực Song Hỷ.
Cô bé kia vừa khóc, những ŧıểυ hài tử khác cũng cùng nhau khóc lớn hơn nữa.
"Không cho phép khóc." Hắn ghét nhất ŧıểυ hài tử khóc, mà bây giờ không chỉ là một đứa đang khóc, mà là một đống!
"Được rồi, được rồi, đừng khóc, các em đi tìm mẹ đi!"
Cô bé con mập mạp nâng khuôn mặt khóc đến đỏ bừng, nghẹn ngào nói, "Nhưng tỷ tỷ không sợ sao? Nữ nhân xấu xa này quá hung dữ nha!"
"Nữ nhân xấu xa......"
Thanh âm của Mai Đan Thanh lạnh như băng giống như tới từ Địa Ngục, làm mọi người nghe lạnh cả mình.
"Cho ngươi nói lại lần nữa, ta không phải loại người ăn hiếp trẻ con!”
Giọng nói hắn mang theo uy hiếp, hù chết một đám trẻ con còn chưa dứt sữa, làm cho hiện trường khóc lóc càng thêm thảm thiết.
"Ngài không nên hù dọa trẻ con như vậy." Song Hỷ dang tay ra, đứng chắn trước mặt đám trẻ con, giống như gà mẹ đang bảo vệ dàn gà con, mà hắn là con chim ưng đáng sợ.
"Ta thấy ta nên mang mấy bạn nhỏ này đi chơi thì hay hơn.”
Tứ Nương vội vàng chạy đến chỗ mấy oa nhi, túm được đứa nào thì túm, dẫn vào bên trong, mấy bé con còn lại cũng ngoan ngoãn chạy theo vào, bỏ lại một mình Song Hỷ đứng đó chiến đấu hăng hái.
"Tốt lắm, hiện tại nàng nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng."
"Vương gia ——"
"Nàng hại ta đau bụng đến mức sắp chết, cho nên nàng phải bồi thường cho ta." Hắn ngang ngược vô tình cắt ngang khi nàng muốn mở miệng giải thích.
"Bồi thường tiền ư? Ta...... Ta không có tiền." Đầu của nàng thấp đến không thể thấp hơn nữa.
"Hừ! Không có, cha nàng không phải là Huyện thái gia sao? Đường đường là Huyện thái gia mà lại không có tiền?" Hắn từng chữ từng câu đều là giống như người đến để gây sự.
"Có...... một chút xíu tiền, nhưng phải bồi thường bao nhiêu?" Không biết cha có nhớ nghe lời của nàng, tham ô một chút xíu hay không?
"Một trăm vạn lượng."
Nàng ngẩng phắt đầu lên, thiếu chút nữa đụng vào cằm hắn, đôi mắt to của nàng chớp chớp liên tục không ngừng, nếu bảo rằng cái ghế trước mặt nàng đang nhấc chân bước đi nàng cũng sẽ không ngạc nhiên đến như thế.
"Cái gì? Chẳng qua chỉ đau bụng chút xíu mà thôi, tại sao lại phải bồi hường nhiều tiền như vậy?”
"Thân thể của ta là vô giá."
"Sao ngươi lại thích so đo như vậy?"
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc so đo cả!"
Không biết tại sao, nhìn thấy nàng là hắn lại rất muốn ăn hiếp nàng.
Không thể trách hắn, ai bảo nàng lại có dáng vẻ làm người ta muốn bức hiếp trêu chọc đến thế chứ?
"Nhưng ta nghĩ cha ta nhất định không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa ngươi có chắc chắn là ăn bánh chưng của ta mới bị như vậy không? Nhưng những người khác ăn rồi cũng không có vấn đề gì mà!"
"Vậy nàng bảo ta thuộc loại người ăn tạp sao?"
Nhìn thấy bộ dáng hắn giống như muốn đánh người, nhưng cho dù như thế, dáng vẻ của hắn vẫn không hề suy giảm vẻ đẹp chút nào.
Song Hỷ nhìn mặt của hắn, không nhịn được phát ra một tiếng thở dài hâm mộ.
"Nói thật...... Ngươi thật là, thật là xinh đẹp nha!" Nàng quên rằng không được nói hắn xinh đẹp, nhưng theo trực giác bật thốt lên, chờ khi nàng phản ứng kịp, thì lời đã nói ra khỏi miệng.
"Nàng!" Hắn giận đến mức sắc mặt cũng xanh mét.
"A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn mạo phạm ngài, ta chỉ là nói thật mà thôi."
"Rất tốt, đã như vậy, ta liền lấy chứng cớ tới." Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một thư xác nhận của đại phu, "Thư này có chữ ký cùng con dấu của tất cả đại phu trong thành, nói là ta ngộ độc thức ăn."
Dĩ nhiên trước tiên là hắn đi tìm đại ca thần y của hắn cứu mạng, sau đó mới phái người đi tìm những đại phu này ký tên và đóng dấu.
"Có lẽ là ngươi ăn bánh chưng, sau đó lại ăn thêm cái gì khác nên mới bị ngộ độc thức ăn——"