Trong gian đại trạch rộng lớn vang lên những tiếng binh bang lách cách, sau đó hai nha hoàn tông cửa xông ra, bay ngay phía sau là một bình hoa quý giá thời Minh, rơi trên mặt đất bể tan tành, biến thành phế vật không một chút giá trị.
"Vẫn còn đang phát giận à?" Tứ nương đứng cách cửa thật xa, thở dài nói, vừa an ủi bọn nha hoàn bị liên lụy bởi chủ tử tức giận,
"Đừng khóc, đừng khóc, Vương gia chắc là không có linh cảm nên tâm tình không tốt. Dù sao một tháng cũng có mấy lần như thế mà, các ngươi đừng để ở trong lòng."
"Nhưng mà Vương gia không hề hét to với Song Hỷ như thế bao giờ, còn với chúng tôi thì ngài lại đập đồ quăng ném.”
Tứ Nương suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy!
"Song Hỷ đâu?" Tứ Nương hỏi ŧıểυ cô nương vẫn còn đang đứng đó khóc, thoạt nhìn cũng biết nàng thật sự bị tính xấu của Vương gia dọa sợ chết khiếp.
"Nàng ấy đi ra ngoài." ŧıểυ Ô thút thít nói.
Một nha hoàn khác là ŧıểυ Quang gật đầu một cái, "Song Hỷ tỷ tỷ nói nàng có chuyện đi ra ngoài, có thể đến chiều mới có thể trở lại, cho nên mới bảo chúng tôi đến phục vụ Vương gia."
Thì ra là như vậy, Tứ Nương đã biết vấn đề ở nơi nào.
"Ngươi nên nhanh chóng tìm Song Hỷ trở lại đi! Nếu không Vương gia có thể sẽ gây tai họa đến tối mất." Hoặc là sẽ gây náo loạn cho đến khi người nào đó xuất hiện trước mặt hắn mới có thể cam tâm.
"Phải" Hai người giống như là đang chạy nạn, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tứ Nương nhìn căn phòng hoa lệ sang trọng trước mặt, mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình bất an của người ở bên trong đó.
Bất an chăng?
Lo lắng chăng?
Sợ chăng?
Thích một người đến mức chỉ cần người ấy vừa rời khỏi bên cạnh mình, chỉ một khắc không thấy được, liền nóng nảy, đứng ngồi không yên sao?
Ai! Song Hỷ à Song Hỷ, nàng có biết nàng bây giờ trở nên quan trọng đến mức nào không?
Trong lúc mọi người đang vội vã tìm Song Hỷ, nàng cũng rất phiền não tiêu sái đi thẳng về Mai vương phủ, trong lòng suy nghĩ, phải làm sao mới có thể nhanh chóng hoàn trả lại số tiền mà nàng đã nợ tên Đại Ma Vương đó?
Nhưng chỉ vì vài cái bánh chưng mà nợ đến một trăm vạn lượng, thật sự là rất nhiều tiền! Nàng bây giờ đang còn trong tình trạng thiếu thốn, làm sao mới có thể dư tiền đây?
Mới vừa về đến nhà, nàng phát hiện ba vị di nương mua một chút quần áo mới cho đệ đệ muội muội, trong nhà lại không có tiền, mà phụ thân lại phải vào kinh để gặp Vua......
Tại sao đang yên ổn lại bị gọi vào cung chứ? Chẳng lẽ là nam nhân kia lại nói gì đó đến trước mặt Hoàng Thượng sao?
Song Hỷ rất lo lắng, nhưng lại nghĩ đến cha đàng hoàng như vậy, Hoàng Thượng nhất định sẽ không tin tưởng kế khích bác ly gián của nam nhân kia thì trái tim cũng đỡ nặng nề một chút.
Điều duy nhất phải làm hiện nay là nhanh chóng giải quyết xong món nợ với tên kia, không nên gây thêm phiền lụy gì cho cha mình mới được
Đi được nửa đường, nàng nhìn thấy một quán rượu ven đường có một đống chén dĩa lớn không có ai rửa, nàng suy nghĩ một chút, quyết định bước đến rửa sạch sẽ đống chén dĩa đó.
"Ai nha! Cô nương, tại sao cô nương lại rửa chén?"
"Ông chủ, có phải ông thiếu người làm công không? Tôi rất chăm chỉ, có thể giúp một tay."
"Đúng là có thiếu! Nhưng......" Ông chủ ngần ngại khi nhìn thấy trên thân Song Hỷ măc y phục xinh đẹp, vừa nhìn đã biết nàng thuộc hàng thiên kim ŧıểυ thư, hiện tại lại chạy tới rửa chén......
Chẳng lẽ là bởi vì cảnh nhà quá sa sút chăng?
Thật ra thì ông chủ này làm sao biết được, y phục xinh đẹp trên người Song Hỷ là do Mai Đan Thanh cưỡng ép đưa, cũng không phải bởi vì hắn có lòng tốt, mà là ngại nàng ăn mặc quá túng thiếu, không xứng với hắn, làm mất mặt mũi của hắn.
Mặc dù rất tức giận, nhưng Song Hỷ vẫn bị cưỡng bách nhận lấy.
Ông chủ quán rượu luôn rất đồng tình cũng rất tôn kính khi thấy người gặp phải khó khăn biết dựa vào chính sức lực của mình đứng lên, mà ŧıểυ cô nương này cư nhiên không ngại loại công việc rửa chén ti tiện này, thật là một đứa trẻ ngoan.
"Cô nương rất cần công việc này sao?"
"Vâng,vâng, vâng!" Liên tiếp vâng dạ và gật mạnh đầu, mãnh liệt biểu đạt khát vọng của nàng.
"Được, ta sẽ không bạc đãi cô nương. Lúc nào thì cô nương có thể tới nhận việc?"
"Tôi chỉ có thể tới đây vào buổi tối." Bởi vì sáng sớm, nàng còn phải giúp vị Vương gia bốc đồng kia bưng nước rửa chân.
"Không thành vấn đề, buổi tối ta nhiều khách nhất, rất cần có người phụ giúp. Cô nương tối mai cứ tới đây đi!"
"Cám ơn ông chủ." Song Hỷ vui vẻ hướng ông chủ tửu quán cúi người chào, sau đó hưng phấn trở về Mai vương phủ.