Nhiễm Mẫn nhìn Trần Vi khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tư thế tuyệt vời.
Nhìn y, trong mắt Trần Vi lúng liếng, vẻ xấu hổ vui mừng khi nữ nhi gả đi đủ có thể khiến bất cứ nam nhân nào trên thế gian đều mềm lòng.
Nàng ta nhìn y, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Trong sự chờ mong của nàng ta, y không hề vươn tay ra.
Dần dần, động tác cầm chén của Trần Vi đã không thể tự ức chế mà run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cũng dần dần chuyển thành trắng bệch.
Dần dần, nước mắt như châu, lông mi cong dài, nàng ta nhìn y, trên khuôn mặt trắng bệch, trong ánh mắt, sự chờ mong khát vọng ái mộ đều hiện ra một loại tỉ mỉ chuẩn bị, trang điểm quá mĩ.
Nhiễm Mẫn chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt y chuyển về phía góc phòng, khóe miệng nhếch lên, cười cười, cất giọng trầm thấp: “Trong Trần phủ, không phải còn có một A Dung sao?”
Lời vừa thốt ra, Trần Công Nhương mở to mắt, Trần Dung quay đầu, ánh mắt sáng ngời cực kỳ phức tạp nhìn về phía y.
Môi Trần Vi run run, nhưng mà tư thế hành lễ của nàng ta vẫn đẹp đến cực điểm, động lòng người đến cực điểm. Nàng ta cắn môi, như hoa lê yếu ớt, trong ánh mắt, lại mang theo quật cường: Quả nhiên, tình cảnh này vẫn xảy ra. Có điều như vậy cũng tốt, Trần Công Nhương ở đây, người sẽ cho Nhiễm Mẫn một lời giải thích, Trần Dung cũng đã ở đây, nàng sẽ hiểu được, thứ không thuộc về nàng thì vĩnh viễn cũng đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy rằng Trần Vi và Trần Dung quen biết không lâu, nhưng nàng ta cảm thấy mình rất hiểu vị tộc muội này. Trần Dung là người thoạt nhìn ngay thẳng, làm việc lại có chút âm trầm, sau khi phát hiện Nhiễm Mẫn đối với Trần Dung có hứng thú, Trần Vi vẫn sợ hãi muội tử thân phận thấp kém, diện mạo tục diễm này sẽ thừa dịp mình chưa chuẩn bị, lén lút leo lên giường của Nhiễm tướng quân, khiến y đáp ứng cưới nàng làm thê.
Phải biết rằng, Nhiễm tướng quân có thể là nam nhi vĩ đại duy nhất trên thế gian này không cần để ý thế nhân chê bai, mà cưới muội tử thân phận thấp kém làm thê tử. Loại dụ hoặc này quá lớn.
Nàng ta nghĩ, cho dù là Nhiễm tướng quân hay là Trần Dung đều là người thông minh, đối với loại người thông minh này, để sự tình phơi bày ra chỗ sáng, vĩnh viễn cũng tốt hơn so với che lấp nó đi.
Quả nhiên, Trần Công Nhương nhăn mày, hắn nhìn Nhiễm Mẫn, nghiêm túc giải thích: “A Dung ư? Nàng là người Vương Thất lang đã nhìn trúng.”
Bình thường mà nói, một câu như thế đã đủ rồi.
Nhưng mà hiển nhiên Nhiễm Mẫn không thèm quan tâm, y cười cười, nhìn chằm chằm Trần Dung trong bóng tối, phất phất tay, nói: “Trần Dung, đi ra đi.”
Trong ngữ khí có sự thân thiết.
Bốn chữ vừa thốt ra, trong nháy mắt, Trần Công Nhương mặt nhăn mày nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi trở nên trắng bệch.
Trần Dung chậm rãi đi ra.
Nàng vẫn cúi đầu, chưa từng nhìn về phía Nhiễm Mẫn, cũng chưa từng nhìn về phía Trần Công Nhương.
Nàng đi đến trước mặt Nhiễm Mẫn, thi lễ với y.
Nàng vừa tới gần y, tay phải Nhiễm Mẫn duỗi ra định kéo cánh tay của nàng.
Nhiễm Mẫn vừa vươn tay ra, trưởng giả ôn hoà hiền hậu như Trần Công Nhương cũng nhịn không được bực tức kêu ra tiếng: “Nhiễm tướng quân, xin chú ý ngôn hành!”
Quát mắng như thế đã là rất nặng.
Tay Nhiễm Mẫn đưa ra giữa không trung thì dừng một chút, y liếc nhìn Trần Công Nhương một cái, lười biếng buông xuống.
Y thuận tay rót một chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Trần công cần gì khẩn trương? Vương Hoằng ở đây, ta sẽ nói với hắn, trong Trần phủ, chỉ có A Dung này hợp mắt ta.”
Ngữ khí không chút để ý.
Lúc này, mặt Trần Vi đã trắng bệch như tờ giấy, môi của nàng ta bất tri bất giác đã bị cắn đến chảy máu. Tư thế quỳ hành lễ kia đã có chút lắc lư: Nhiễm Mẫn và Trần Dung gặp nhau còn chưa đến vài lần mà, y cũng không phải cái loại người đem tâm đặt trên tư tình với nữ nhi, vì sao, vì sao lần này y chấp nhất như thế?
Không chỉ là Trần Vi, ngay cả Trần Dung lúc này cũng cảm thấy hai chân hư nhuyễn, tim đập như trống. Gần gũi như thế tới gần nam nhân này, đủ loại cảm xúc phức tạp giấu sâu trong linh hồn dũng mãnh ào ra. Chỉ trong nháy mắt, nàng suýt nữa bật thốt lên đáp lời y: Không phải vì yêu, mà là vì trả thù!
May mắn, Trần Dung đã thề lúc này nhất định phải sống sót, nàng quả quyết áp chế hận ý trào ra nơi đáy lòng, cũng áp chế sự xúc động có khả năng hủy hoại cả cuộc đời của mình xuống.
Nhiễm Mẫn nghiêm túc làm Trần Công Nhương thu hồi tức giận, hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn nhìn Nhiễm Mẫn, hỏi: “Lấy tài năng của tướng quân, sao lai coi trọng nữ lang như A Dung?” Nói tới đây, giọng nói của hắn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Trần Dung cũng có phòng bị: “Hay là, tướng quân và A Dung cũng tự định chung thân rồi?”
Hắn dùng một chữ “Cũng”.
Chữ này, tuy là thốt ra nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Nhiễm Mẫn nhíu mày lại.
Y chậm rãi buông chén rượu.
Ngẩng đầu, Nhiễm Mẫn nhìn Trần Dung, thấy nàng cúi đầu vẫn không nhìn mình, y thở dài một tiếng, nói: “Ta nghe Tôn Diễn nói, nữ lang như nàng vì bằng hữu chi nghị lại dám lấy thân mạo hiểm, không tiếc chạy đến thành Mạc Dương cùng bọn họ chịu chết.”
Một câu thốt ra, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Cho dù là Trần Vi hay là chúng phó, lúc này đều trừng lớn mắt, kêu lên sợ hãi, không dám tin nhìn Trần Dung.
Ngay cả Trần Công Nhương cũng vội quay đầu, không hề chớp mắt nhìn Trần Dung.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến loại sự tình này!
Trong lòng Trần Dung trào ra sự khổ sở. Tuy rằng nàng đã dặn dò Tôn Diễn, cũng đã dặn dò Vương Hoằng và chúng phó Vương gia, nhưng nàng thật không ngờ, việc này lại truyền ra từ miệng của Nhiễm Mẫn!
Nàng cúi đầu, nhắm mắt, cảm giác chua sót chiếm cứ lòng nàng. Lúc này, trong đầu nàng chỉ có hai chữ: Xong rồi, xong rồi.
Nếu việc này truyền ra, nàng chỉ có thể ở chọn lựa một trong những người Tôn Diễn, Vương Hoằng, còn có Nhiễm Mẫn ở trước mắt cố ý cưới nàng. Về sau, cho dù có Vương Hoằng vĩ đại có ý đồ chứng minh với thế nhân, nàng là người trong sạch, cũng sẽ không có nam nhân khác muốn cưới nàng làm thê tử.
Không có đường để trở về nữa rồi.
Cho dù nàng đến thành Mạc Dương vì lý do gì, là một nữ lang, hành vi của nàng chỉ có một giải thích khiến thế nhân nguyện ý tin tưởng : Bỏ trốn với lang quân, cùng nhau chịu chết!
Nhiễm Mẫn nào biết đâu sự lòng vòng trong đó, y vẫn rất tán thưởng, lần đầu tiên y dùng một loại ánh mắt lửa nóng nhìn một nữ nhân: “Trần công cũng biết, cả cuộc đời này của Nhiễm mỗ nhất định sẽ da ngựa bọc thây. Nếu bên cạnh có một người thật tình như vậy, không tiếc lấy tính mạng làm bạn cùng chung sinh tử, dù có chết dưới vạn mũi tên xuyên tim, cũng là đáng giá.”
Y nhìn Trần Dung, trầm thấp, nói với vẻ rung động: “Bình sinh ta rất ngưỡng mộ Sở bá vương, đáng tiếc, A Dung cũng không nguyện làm Ngu Cơ của ta!”
Nói tới đây, y ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, vung tay áo dài, không hề nhìn Trần Công Nhương và Trần Vi một cái, xoay người rời đi.
Đến khi Nhiễm Mẫn đi xa, trong phòng vẫn là sự im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói ôn hòa của Trần Công Nhương truyền đến: “A Dung, con lại đây.”
Trần Dung cất bước chân, chậm rãi đi đến trước mặt y.
Trần Công Nhương nhìn nàng chăm chú, từ từ nói: “Việc ở thành Mạc Dương, con từ từ nói đi.”
“Vâng.”
Trần Dung thi lễ với hắn, cúi đầu, cất tiếng trong trẻo: “Một ngày kia, ta nghe thấy thành Mạc Dương bị vây, Tôn tiểu tướng quân cùng Vương Thất lang đều vây hãm trong thành, không rõ sống chết. Ta, lòng ta bi thống khó có thể tự ức chế. Đối với Tôn tiểu tướng quân, huynh ấy cùng với ta chạy nạn mà quen biết, tình như huynh muội. Đối với Vương Thất lang, khi A Dung lọt vào phủ Nam Dương vương, khi chuẩn bị tự sát, chàng đã mang theo năm ca kỹ tới đổi ta về.”
Nàng nói tới đây, Trần Công Nhương rõ ràng động dung, hắn nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Trần Dung, từ từ hỏi: “Khi ở phủ Nam Dương vương, con còn chuẩn bị tự sát ư?”
“Vâng.”
Trần Dung trả lời thập phần rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, sáng ngời nhìn Trần Công Nhương, nhẹ giọng nói: “Ngày ấy khi được cứu ra, A Dung nghĩ rằng sẽ có một ngày phải trả ơn cứu mạng của Thất lang. Nhưng A Dung chỉ là một nữ tử nào có bản sự báo đáp ân tình? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể cùng họ chịu chết, tâm mới có thể an bình.”
Trần Công Nhương thở dài một tiếng.
Hắn vung tay áo, nói: “Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Sau khi Trần Dung đứng lên, lần đầu tiên Trần Công Nhương dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng. Nửa ngày, hắn nói với giọng ôn hòa: “Con chỉ là phụ nhân nhưng lại vì ân nghĩa mà sẵn sàng chịu chết. Thật hiếm có, thật hiếm có mà.”
Hắn chỉ về phía bên phải, trong giọng nói thực hiền hoà: “Chuẩn bị tháp cho A Dung.”
“Vâng.”
Một người mang tháp lên.
Trần Dung hướng Trần Công Nhương thi lễ, chậm rãi lui ra phía sau, ngồi lên tháp.
Trần Công Nhương quay đầu, nhìn về phía Trần Vi.
Lúc này Trần Vi đã là lung lay sắp đổ, nàng ta suy nghĩ mấy chục mất trăm lần đều không nghĩ ra kết quả thế này.
Ánh mắt Trần Công Nhương ôn hòa, nhìn thấy Trần Vi lã chã chực khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tuyệt vọng thì hắn nhíu nhíu mày, ngữ khí có chút nghiêm khắc: “A Vi, con đã có lòng ái mộ Nhiễm tướng quân đúng không?”
Trần Vi loạng choạng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nửa ngày, nàng ta nức nở ra tiếng, chua chát trả lời: “Vâng.”
Hai đầu gối nàng ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống phía trước Trần Công Nhương, phủ phục lê vài bước về phía trước tới trước mặt hắn, nàng ta nắm lấy y bào hắn, run giọng nói: “Bá phụ, bá phụ, các người đã nói để Nhiễm tướng quân lấy con làm thê, cũng không thể đổi ý được. Con, nếu con không được gả cho chàng, con tình nguyện chỉ làm tiểu cô, mặc kệ là mười năm hay là hai mươi năm, sẽ có một ngày, con cũng sẽ khiến chàng quay đầu liếc nhìn con một cái, lại lấy con làm thê!”
Giọng nói vô cùng kiên định, không phải đang nói giỡn.
Nhưng mà lúc này nàng ta nói như thế thật giống như đang uy hiếp. Trần Công Nhương dễ tính nhất cũng không thể cao hứng nổi.
Hắn đứng lên, vung tay áo dài, đi nhanh về phía trước: “Bớt mất mặt xấu hổ đi, trở về, trở về.”
Hồi phủ rồi, chỉ có hai nữ lang Trần Dung và Trần Vi, về phần Trần Công Nhương, tất nhiên không thể bởi vì việc nhỏ của nữ nhân mà làm xằng làm bậy. Hắn còn phải đợi đến khi yến hội chấm dứt.
Dưới sự áp giải của các hộ vệ, xe ngựa của các nàng hành tẩu trên ngã tư đường tối đen.
Trần Dung nhìn xe ngựa bên cạnh, nơi đó vẫn còn tiếng nức nở, tuyệt vọng, thương tâm muốn chết, làm cho lòng của nàng nhất thời hưng phấn, nhất thời lại có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
May mắn, trên ngã tư đường xe ngựa rất ít, chỉ có thứ dân lui tới, bọn họ cũng sẽ không khiến cho mọi người để ý.
Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói Trần Vi nghẹn ngào, tràn ngập khổ sở truyền đến: “Ta hận muội!”
Lời này của nàng ta tất nhiên là nói với Trần Dung.
Trần Dung lạnh lùng, thấp giọng quát mắng: “Trần Vi tỷ phải biết rõ ràng, ta cũng không trêu chọc Nhiễm tướng quân, là chính y tự nói muốn cưới ta.”
Lời của nàng vừa thốt ra, Trần Vi đã kêu lên: “Nhất định là muội. Nhất định là lúc bình thường khi muội nhìn thấy chàng thì không ngừng a dua, giả bộ tươi cười, còn nói những lời chàng thích nghe nhất, còn làm bộ đỏ mặt, muội để chàng nghĩ rằng muội thích chàng, cho nên chàng mới có thể nói như vậy!”
Thật không ngờ, hai kiếp làm người, vị tộc tỷ này vẫn rất hiểu mình.
Trần Dung cười lạnh trong lòng, lời lẽ lại không chút khách khí: “Nhiễm tướng quân là anh hùng, nữ lang yêu quý y, nhìn thấy y mà đỏ mặt cũng có rất nhiều mà. A Vi, tỷ phải biết rõ ràng, hiện tại trên thanh danh ta đã hoàn toàn gắn chặt với Vương Thất lang, chuyện tỷ phải làm là khiến Nhiễm tướng quân hồi tâm chuyển ý. Dưới tình huống này, tỷ ghi hận ta thì được lợi ích gì?”
Lời này của nàng đã đánh thức Trần Vi.
Tức thì, trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng nức nở.
Dần dần, tiếng nức nở nhỏ dần. Nửa ngày sau, Trần Vi ngừng khóc, khẽ nói: “Muội nói đúng.”
Lời này thực lý trí, Trần Dung nghe thấy thì không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, Trần Vi lại cất cao giọng, nói với vẻ tràn ngập oán độc: “A Dung, xưa nay ta đối với muội không tệ mà. Nay muội đoạt lòng của người ta yêu, mối hận này, ta sẽ không quên!” Ngữ khí trảm đinh tiệt thiết, tựa như lời thề.
Trần Dung cười lạnh ra tiếng, trả lời: “Tỷ càng như thế, Nhiễm tướng quân sẽ càng không thích tỷ.”
Trần Vi lại gật mình.
Lúc này, Trần Dung cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, vì thế kêu lên với xa phu: “Đi nhanh chút.”
“Vâng.”
Kỳ thật không cần nàng dặn dò, hai nữ lang nhà mình ở ngay giữa đường phố không để ý mặt mũi mà khắc khẩu, bọn người hầu cảm thấy bất an, cũng không bình tĩnh, đã sớm tăng tốc rồi.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy vào Trần phủ.
Có điều dù là Trần Vi hay là Trần Dung, đều bảo xe ngựa trực tiếp chạy vào trong sân viện của mình rồi mới xuống xe.
Nhìn thấy Trần Dung bước xuống, Bình ẩu vẫn chờ nàng vội vàng đi lên đón, trong ánh đèn lồng sáng rỡ, trên mặt Trần Dung có vẻ nặng nề ít khi có, bà cảm thấy run sợ mà cất tiếng hỏi: “Nữ lang, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì.”
Trần Dung vung tay áo, bước vào trong phòng.
Chỉ chốc lát, tiếng đóng cửa vang lên.
Trần Dung vọt vào trong tẩm phòng, đi qua đi lại. Vừa đi lại vừa mắng với giọng oán hận: “Tôn Diễn đứa ngốc này, ai bảo huynh lắm miệng chứ?” Mắng không xả hết giận, nàng lấy roi ngựa từ vách tường xuống, vụt quật trong không trung, vừa vung, nàng vừa kêu lên: “Đánh đứa ngốc nhà huynh, đánh đứa ngốc nhà huynh!”
Trong giọng nói tràn ngập giận dữ không thể áp chế.
Lúc này ở sâu trong nội tâm, Trần Dung kỳ thật hiểu rõ, khi Tôn Diễn kể với Nhiễm Mẫn cũng không biết nam nhân như Nhiễm Mẫn sẽ bởi vậy đối với nàng sinh ra cảm tình thật sự, cũng làm ra hành động cầu hôn này.
Ngay cả nàng cũng chưa bao giờ biết, hóa ra Nhiễm Mẫn thích lại là nàng như vậy.
Ngẫm nghĩ, động tác vung roi của nàng chậm lại, chỉ chốc lát, Trần Dung thở hổn hển, chậm rãi lui ra phía sau vài bước, yếu đuối ngồi xuống tháp.
Nàng buông roi ngựa, cúi đầu xuống.
Hai tay chống trán, Trần Dung thống khổ nghĩ: Tôn Diễn không thể cưới nàng, Vương Hoằng không có khả năng, chỉ có Nhiễm Mẫn nguyện ý cưới nàng, nhưng nàng vạn vạn lần sẽ không gả cho y. Nàng phải làm sao bây giờ?
Trước kia, nàng còn nghĩ rằng, nói không chừng ở đâu đó nàng sẽ gặp được một sĩ tử thân phận thấp kém giống nàng, sau đó gả cho chàng, trải qua một cuộc sống yên lành mà giàu có.
Nhưng trước mắt, giấc mộng này đã hoàn toàn tan biến!