Mộ Dung Khác nói tới đây, bạc môi dưới mặt nạ khẽ nhếch, ánh mắt cố ý vô tình liếc nhìn phía sau Vương Hoằng.
Gã biết, người Tấn thường dối trá giả bộ, tranh đấu nội bộ luôn vô cùng kịch liệt, nói không chừng trong đám hộ vệ Vương gia này cũng có gian tế mà gia tộc khác phái tới. Một khi gian tế để lộ lời gã nói truyền ra ngoài, cho dù Vương Hoằng cố gắng làm gì, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu chút ép buộc.
Ở sau lưng Mộ Dung Khác, chúng Hồ tốt đứng chỉnh tề, mà khắp trong rừng cây, đều là Hồ tốt vừa mới sửa sang lại thành đội ngũ. Đám Hồ tốt vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, quân dung cường thịnh, đằng đằng sát khí, bộ dạng chật vật vừa rồi bị phóng hỏa đã không còn sót lại mảy may.
Ở sâu trong rừng cây cũng xuất hiện bóng dáng của nhóm Hồ tốt, khói đặc đã trở nên nhạt dần, tiếng lửa thiêu đốt cũng không còn mạnh mẽ nữa.
Vương Hoằng tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Dung khác, nói một cách chậm rãi: “Mộ Dung Khác là nhân vật nào chứ? Sao có thể làm chuyện tiểu nhân sau khi nếm mùi thất bại đây?”
Không biết vì sao, lời của chàng khiến Mộ Dung Khác không thể tiêu hóa nổi. Bởi vậy giọng của Vương Hoằng vừa vang lên, Mộ Dung Khác đã biến sắc.
Mà lúc này, Vương Hoằng vẫn thản nhiên nói tiếp: “Thái Nguyên vương tính sai rồi, người phía sau Hoằng đều thuộc về Hoằng. Việc chạy xa ngàn dặm để cứu một phụ nhân, không phải người thuộc về mình thì Hoằng thật sự không dám mang đến.”
Chàng đang nghiêm túc giải thích với Mộ Dung Khác.
Sắc mặt của Mộ Dung Khác càng khó nhìn.
Hiển nhiên tâm tình của Vương Hoằng rất khoái trá, chàng cười cười, ôn nhu nói: “Thái Nguyên vương, sáu năm trước, khi ở thành Lạc Dương, ngươi cải trang đến đó chơi đùa với ta ba ngày. Kết quả, chơi cờ ngươi cũng thua ta, binh pháp ngươi cũng bại dưới tay ta, trò chơi sử dụng năm mươi hộ vệ vây thành tấn công kia, ngươi cũng thất bại. Ngay cả sư phụ của ngươi cũng nói cả cuộc đời này của ngươi sẽ không địch lại ta.”
Đột nhiên chàng nhắc tới chuyện xưa, Mộ Dung Khác không khỏi hừ mạnh một tiếng.
Năm đó, Vương Hoằng mới chỉ là một tiểu tử 12 tuổi. Còn gã tự phụ là thiên tài, thanh danh lan xa trong tộc nhân, luôn được mọi người kỳ vọng. Nhưng sau khi xảo ngộ Vương Hoằng ở Trung Nguyên lại thất bại liên tiếp, chồng chất như tháp đồ. Nhớ ngày đó gã đã lĩnh hùng binh bôn chiến sa trường, giết chóc vô số.
Từ nhỏ gã đã khổ đọc binh thư, khổ luyện võ nghệ, tự phụ là thiên tài. Gã thật sự không rõ, người kia làm gì cũng chỉ cười mỉm, giống như không hề để ý, không để ở trong lòng bất cứ việc gì, dựa vào cái gì có thể dễ dàng đánh bại gã?
Sau khi trở về, gã càng nghĩ càng không cam lòng, cũng càng nghĩ càng kinh hãi. Trong tiềm thức, gã cảm thấy Vương Hoằng chính là khắc tinh của mình. Người này không chết đi, gã luôn cảm thấy không yên. Mà tộc nhân của gã cũng không có cách nào giết hết người Tấn, chiếm lĩnh đất Tấn.
Vì thế, gã phái người bí mật điều tra thân phận của tiểu tử năm đó, phái người chú ý chặt chẽ mỗi tiếng nói cử động của tiểu tử này, mà Vương Hoằng vẫn che giấu tài năng quân sự của mình, không để cho người ngoài biết. Rốt cục gã đã đợi được cơ hội ở thành Mạc Dương.
Túng binh vây thành, vốn gã muốn giết chết đối thủ luôn tồn tại trong tiềm thức này. Nhưng gã thật không ngờ, đến thời điểm cuối cùng vẫn để cho Vương Hoằng chạy thoát.
Lúc này, gã bố trí mọi thứ xong xuôi, nhưng vẫn không tránh khỏi bị chàng tính kế.
Giọng nói êm tai của Vương Hoằng vẫn đang truyền đến: “Năm đó ngươi và ta đều là thiếu niên, chỉ là một trò chơi, cần gì để ý như vậy?” Dừng một chút, chàng thở dài rồi nói: “Mộ Dung Khác, nói đúng ra, lòng dạ của ngươi quá hẹp hòi.”
Dù là chỉ trích như thế, Vương Hoằng vẫn tươi cười khả cúc, phong độ khí phách. Cho dù ở nơi hoang dã, trong số mấy ngàn quân lính, chàng vẫn mặc áo trắng như tuyết, khí độ ung dung, thật sự là chói mắt vô cùng.
Loại khí chất này, khiến cho mọi người xung quanh đều trở nên lu mờ, ngay cả gã đường đường là Thái Nguyên vương Mộ Dung Khác cũng biến thành một thôn phu hoang dã thô tục.
Mộ Dung Khác nhìn Vương Hoằng tao nhã thong dong, lại hừ mạnh một tiếng. Giọng nói của Vương Hoằng tiếp tục truyền đến: “Xem nào, vừa rồi có phải đã dọa Thái Nguyên vương sợ đến nhảy dựng rồi hay không? Thật xin lỗi, hai gia tướng kia của ta không nên tung hô danh hào của bọn họ ra.” Khi chàng nói lời này, cờ xí có viết chữ Thạch và chữ Tuyên kia được binh tướng dùng sức lung lay mấy cái, đồng thời vang lên một loạt tiếng cười to.
Lần này, Nhóm Hồ tốt bị chọc giận, tiếng gầm gừ đè thấp truyền đến: “Vương, không thể bỏ qua cho thằng nhãi này được. Hắn cầm nhánh cây hù dọa người ta cũng đành thôi. Bây giờ còn dám công khai nhạo báng chúng ta, thật là khinh người quá đáng.”
“Vương, thỉnh cho phép mạt tướng đi ra đó, cho thằng nhãi này một bài học.”
“Vương, không thể để thằng nhãi này được lợi.”
Trong từng tiếng bẩm báo, Vương Hoằng vẫn cười dài nhìn Mộ Dung Khác.
Nhìn tươi cười đó, Mộ Dung Khác mím môi, trời sinh gã có tính tình cẩn thận, Vương Hoằng càng nói như vậy, không e dè nói rõ từng chi tiết, gã lại càng thấy nghi ngờ.
Mộ Dung Khác quát khẽ: “Lính dò đường nói thế nào?”
……“Đến nay vẫn chưa có hồi báo.”
Một tướng lĩnh nói xong lời này, lập tức tiếp lời: “Vương quá lo, ngài xem phía sau bọn người Tấn hoàn toàn trống trơn, rõ ràng là không có phục binh.”
“Câm miệng.”
Mộ Dung Khác lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nặng nề nói: “Vương Hoằng là người giảo hoạt đa trí, hơn nữa phía sau hắn còn có một Nhiễm Mẫn. Chờ lính dò đường hồi báo đi.” Huống chi, hai ngàn người của gã muốn tấn công Vương Hoằng cũng không nắm chắc phần thắng.
“Vâng.”
Mộ Dung Khác quay đầu, nhìn về phía Vương Hoằng.
Khi ánh mắt gã liếc nhìn Trần Dung thì nhạy bén nhận ra Trần Dung nhanh chóng cúi đầu, còn co rúm người lại.
Hoàn toàn khác hẳn vẻ bất cần không chút sợ hãi khi ở trước mặt gã.
Mộ Dung Khác ngẩn ra, đảo mắt, ánh mắt gã trở nên âm trầm.
Trần Dung cảm giác được ánh mắt của Mộ Dung Khác đặt trên người mình.
Nàng không muốn gã chú ý tới nàng, trên thực tế, hiện tại nàng ước gì rời khỏi nhóm người Hồ này thật xa…… Nàng bị Mộ Dung Khác bắt giữ bên cạnh một thời gian, ngay cả lúc này, xiêm y trên người cũng đã rách nát. Cho dù trên lưng nàng đã gánh thanh danh phong lưu, nhưng sâu trong nội tâm, nàng thật sự không muốn sự trong sạch của bản thân bị nghi ngờ.
Nàng không muốn để Vương Hoằng hoài nghi nàng.
Thấy nàng cúi đầu co người lại, Vương Hoằng cúi đầu xuống.
Chàng nhẹ nhàng ôm bên hông nàng, giọng nói ôn nhu như nước: “Đừng sợ.”
Trần Dung ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
Đối diện với ánh mắt hồ nghi khó hiểu của nàng, Vương Hoằng cười ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Chuyện quá khứ đều đã trôi qua, ta sẽ không để cho người khác chê cười nàng.”
Ta sẽ không để cho người khác chê cười nàng.
Ta sẽ không để cho người khác chê cười nàng.
Môi Trần Dung run rẩy, gần như ngay lúc đó, hốc mắt của nàng đỏ ửng, nhìn chàng, giọng nói khàn khàn của nàng khẽ vang lên: “Ta không có…… Gã bị ta nói khích, đáp ứng cho ta giữ lại sự tôn nghiêm.”
Giọng của nàng nghẹn ngào, lại có chút chua sót, mà đa phần lại là vui mừng tột độ. Môi run rẩy, nàng buông rủ lông mi đọng lệ, thì thào nói: “Ta không làm sao cả, thật sự mà.”
Nàng đã thật lâu chưa từng nghiêm túc, chưa từng toàn tâm toàn ý giải thích với chàng như thế. Giống như, trong lòng nàng chàng là người duy nhất, giống như việc chàng có tin hay không, có thể quyết định vận mệnh của nàng……
Vương Hoằng cứng đờ, một hồi lâu, chàng vươn cánh tay ôm sát nàng, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Ta biết nàng không sao.” Trước nụ cười thản nhiên của Trần Dung, chàng ngẩng mặt, ánh mắt nhìn về phía bầu trời, thì thào nói: “Nếu ta đã tới cứu nàng thì sẽ không để ý đến chuyện này.”
Trần Dung nghe vậy, ngẩng đầu nhìn chàng. Nhìn thấy, chỉ là chiếc cằm duyên dáng.
Lúc này, tiếng cười lạnh của Mộ Dung Khác truyền đến: “Thật sự là ân ái.” Thốt ra mấy chữ, gã cười lạnh một tiếng, không biết vì sao, môi chỉ mấp máy, Mộ Dung Khác lại nuốt câu nói kế tiếp xuống bụng.
Vương Hoằng quay đầu lại. Chàng hơi kinh ngạc, lẳng lặng nhìn Mộ Dung Khác chuyên chú, lúc này, một tướng lĩnh sau lưng Mộ Dung Khác đi ra chỉ vào Trần Dung, kêu lên: “Vương gia Thất lang thật sự trọng tình với phụ nhân này, đáng tiếc, phụ nhân này……”
Không đợi hắn ta nói xong, Vương Hoằng vung tay phải làm một tư thế trảm, tư thế cao ngạo, khinh miệt ngắt lời của hắn ta.
Sau khi thốt ra hai câu này, Vương Hoằng nhìn ánh mắt Mộ Dung Khác như phun ra lửa, lên tiếng cười, rồi quát: “Lui.”
Ra lệnh một tiếng, chúng kỵ sĩ chậm rãi xoay người.
Nhìn hơn một ngàn kỵ sĩ mang theo cát bụi cuồn cuộn càng đi càng xa, nhóm Hồ tốt vẫn không nhúc nhích. Trên thực tế, cho dù thật sự Vương Hoằng không có phục binh, nhưng hai ngàn Hồ tốt đã bôn ba mấy canh giờ, mệt nhọc không chịu nổi chưa chắc đã là đối thủ của tư binh Vương gia.
Hiện tại nhóm Hồ tốt đã tỉnh táo lại từ sự giận dữ.
Dần dần, hơn một ngàn hộ vệ Vương gia kia biến mất ở trước mắt.
Dần dần, bóng dáng bọn họ biến mất trong rừng cây đối diện, chỉ còn lại thảo nguyên hoang vắng trải rộng vô tận.
Nhìn chăm chú, tay phải Mộ Dung Khác nắm thành quyền, đấm mạnh vào phía sau, khiến cho nhánh cây rung mạnh, gã nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: “Khinh người quá đáng.”
Dừng một chút, gã lại mắng: “Thằng nhãi này khinh người quá đáng.”
Thằng nhãi này cố ý tiến đến vì để thốt ra một câu nhạo báng, thật sự là đáng giận đáng ghét.
Nghe thấy gã rít gào, một người nói thầm: “Vương rất tức giận, vì sao không lấy chuyện của phụ nhân kia mà đả kích hắn ta?”
Tiếng nói này không lớn lắm, Mộ Dung Khác không nghe thấy.
Trần Dung quả thực không thể tin được, Vương Hoằng chỉ nói một câu như thế rồi lui xuống.
Lúc này, một hộ vệ dựa sát vào Vương Hoằng, thấp giọng nói: “Sao lang quân lại cho lui xuống? Kế hoạch lúc trước vẫn còn chưa được thực hiện mà.”
Vương Hoằng cúi đầu.
Chàng nhìn Trần Dung trong lòng mỏi mệt không chịu nổi, mắt dường như cũng không mở ra được, vươn tay vuốt mái tóc của nàng, thản nhiên nói: “Muốn lui thì lui thôi.”
Câu trả lời này thật tùy hứng, có điều Vương Hoằng tùy hứng đã quen, lại là lang quân của bọn họ, chúng hộ vệ nhìn thoáng qua nhau, lại liếc nhìn Trần Dung một cái, không nhắc lại nữa.
Chỉ có Trần Dung, ở một khắc khi Vương Hoằng hạ lệnh lui quân kia, cả người nàng tựa như được buông bỏ một khối đá nặng ngàn cân, lập tức trở nên thả lỏng.
Vừa thả lỏng, mỏi mệt cùng buồn ngủ đến tốt cùng ập tới.
Nhưng nàng không muốn ngủ.
Nàng nhìn vạt áo trắng trong thuần khiết trước mắt kia, nghe chàng nói ‘Muốn lui thì lui’, bất tri bất giác, hốc mắt lại đỏ.
Chàng vốn là người thông minh, chàng không muốn mình bị người ta nghi ngờ, bị người ta thương tổn……
Trần Dung nắm vạt áo chàng, nắm thật chặt.
Một bàn tay thon dài vươn ra.
Bàn tay kia ôn nhu tách từng ngón tay nàng ra, nhẹ nhàng từ tốn nắm gọn trong lòng bàn tay.