Sống một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ?
Trần Dung bật cười, nàng vươn tay nắm ống tay áo của cậu, thở dài: “Huynh đó.” Tuy là thở dài, nhưng lòng nàng tràn đầy vui sướng.
Trần Dung thở dài, là vì nàng biết ở Kiến Khang người quyền quý nhiều như mây, Tôn Diễn vừa mới đến đây, còn chưa tạo dựng thanh danh, còn phải bảo vệ nàng, thật sự không dễ dàng. Nhưng nàng vẫn cao hứng, thật sự cao hứng.
Trần Dung nhìn Tôn Diễn, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện tốt nhất trong đời của ta, đó là gặp gỡ huynh.”
Tôn Diễn ha hả cười.
Hai người dắt tay nhau đi về phía phòng ở, vừa đi, Trần Dung vừa kể lại cho cậu nghe toàn bộ mọi chuyện. Trong lúc nàng tự thuật, gương mặt tú lệ của Tôn Diễn khi thì xanh mét, khi thì ca thán không thôi.
Đi đến trước cửa phòng, nhìn Trần Dung đẩy cửa bước vào, Tôn Diễn đột nhiên gọi: “A Dung.”
Trần Dung dựa cửa nhìn lại.
Lúc này, Tôn Diễn khoanh hai tay trước ngực, cậu lại đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới lần nữa rồi nói: “A Dung, dạ yến đêm nay, muội muốn thế nào thì cứ như thế đi, ngay cả về sau, cũng cứ tùy ý đi.” Cậu nhếch miệng cười: “Dù sao tên đạo cô của muội, cũng không còn lạ lẫm gì nữa.”
Trần Dung nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Trở lại trong phòng, nàng thay một bộ thường phục màu lam nhạt.
Khi đi ra, Tôn Diễn đã ngồi trên xe ngựa, Trần Dung nhìn thấy thái dương đã chìm vào đường chân trời, sương đêm bao phủ ngọn núi, vội vàng bước nhanh hơn.
Nàng vừa tới gần, Tôn Diễn liền nói với Bình ẩu đi sau Trần Dung: “Ôm cầm đi.”
Bình ẩu lên tiếng, vội vàng chạy về tẩm phòng.
Chỉ chốc lát, xe ngựa khởi động, chạy xuống đạo quan.
Lại một lát sau, giọng của xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Đến rồi.”
Trần Dung lên tiếng, cùng Tôn Diễn đi xuống xe ngựa.
Hiện tại, đúng là lúc trăng sáng nhô cao, phía trước tầm năm mươi bước, có một đình đài được kiến tạo từ gỗ ở ngay bờ sông bên kia, trong chốc lát, đèn trong đình đài được thắp sáng rực rỡ.
Từ nơi này hướng tới đình đài, không có đường nào để đi, chỉ có mấy chiếc thuyền con trôi nổi bập bềnh.
Tôn Diễn nắm tay Trần Dung, hướng tới chỗ thuyền con.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Người tới là người nào?”
Tôn Diễn ngẩng đầu trả lời: “Tôn Diễn.”
Người nọ trả lời: “Chưa từng nghe qua.”
Tôn Diễn cười, cất cao giọng nói: “Mới từ phương bắc đến, tất nhiên là chưa từng nghe qua.”
“Phương bắc? Là nhân sĩ phương nào?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, một giọng nói nồng hậu mang khẩu âm Kiến Khang truyền đến: “Quản hắn là nhân sĩ phương nào chứ. Ngươi nhìn tiểu lang này, y phục chỉnh tề, hai mắt sáng ngời, cử chỉ tú nhã, thật sự là một đệ tử thế gia. Để hắn đi đi.”
“Có lý, ngươi lại đây đi.”
Tôn Diễn vừa mới cất bước, một người khác đã quát to: “Chậm đã!”
Một thanh niên cao quan bác mang, thân hình gầy yếu cần theo đèn lồng đi lên một bước, dưới ánh đèn lồng màu đỏ, hắn cẩn thận đánh giá Trần Dung, hỏi: “Phụ nhân này là ai?”
Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung, nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là, đạo cô phong lưu Hoằng Vận Tử mới tới Kiến Khang, câu dẫn Lang Gia Vương Thất làm đủ chuyện hoang đường sao?”
Lời này ngữ khí không tốt, tươi cười cũng mang theo trào phúng.
Khi lời của hắn vừa dứt, mọi nơi đều yên tĩnh, hơn mười đôi mắt phát sáng chuyển sang đây, nhìn về phía Trần Dung.
Tôn Diễn vừa muốn mở miệng, Trần Dung kéo ống tay áo của cậu, lắc đầu.
Nàng tiến lên một bước.
Cách qua bờ hồ, nàng hướng tới mọi người cung kính thi lễ, nói: “Không sai, ta chính là Hoằng Vận Tử.” Trong ánh mắt lạnh lùng của mọi người, Trần Dung nâng mắt nhìn thẳng, cất giọng trong trẻo nói với vẻ tự tại: “Sống trên thế gian, ai mà không có lúc hoang đường? Tại sao Lang Gia Vương Thất ngẫu nhiên hoang đường một lần, chư vị đã bị kinh sợ?”
Lời này vừa vang lên, mọi người ngẩn ra.
Lúc này, Trần Dung lạnh giọng cười: “Phụ nhân như ta đi trước làm gương ở thành Nam Dương, toàn thân áo trắng nhiễm máu tươi, chư quân cũng không nhớ rõ, lại chỉ nhớ rõ sự phong lưu của ta sao?”
Nàng lại tiến lên một bước, thản nhiên mà cười, thường phục lam nhạt phất phơ, dung tư lãnh diễm: “Ta cùng với Thất lang, không cưới không gả, ngay cả phong lưu cũng là việc riêng của chúng ta, chư quân có thể nói là người nơi thế ngoại, sao cũng tục như thế?”
Lời này vừa thốt ra, mọi người không khỏi nhìn thoáng qua nhau, đồng thời trầm mặc.
Nhìn thấy bọn họ không nói lời nào, Trần Dung phất ống tay áo một cái, lạnh giọng nói: “Chư quân khinh thường ta, ta cũng không màng tới chư quân!” Sau khi bỏ lại một câu cứng rắn như sắt đá, Trần Dung thả người nhảy xuống một chiếc thuyền con.
Đạp chân lên thuyền, Trần Dung chuyển mắt, nhìn về phía Tôn Diễn, trước mặt mọi người, thi lễ với cậu, Trần Dung thản nhiên cười nói: “Trăng sáng nhô cao, thanh phong như nước, đêm thế này, nếu có thể xuất môn, thưởng ngoạn trăng sao, ngắm nhìn giang sơn như vẽ, chẳng phải là điều tuyệt vời sao?”
Nàng hơi hơi nghiêng người về phía trước, tươi cười như hoa: “Tiểu lang nghĩ như thế nào?”
Lúc này, ánh trăng sáng tỏ, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, nàng hơi nghiêng người, khẽ mỉm cười, không chỉ thong dong mà còn thanh xuân xinh đẹp không nói nên lời.
Tôn Diễn cùng nàng tâm ý tương thông, lập tức hiểu ra, cậu cười vui, cất cao giọng nói: “Sao dám không nghe theo.” Dứt lời, cậu khẽ nhảy lên thuyền, cầm lấy sào trúc, đẩy thuyền rời bến, hướng ra giữa sông.
Con thuyền vừa rời bến, phóng đi rất nhanh, Trần Dung là người phương bắc nên cũng khá sợ sông nước. Nhưng nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính trở nên trầm ổn, hơn nữa cũng đã có chuẩn bị. Vì thế, tùy ý để thuyền bè va chạm, Trần Dung lại đứng vững vàng, dáng người yểu điệu ở trong gió đêm lay động, rất có cảm giác lướt gió như bay. Mọi người trơ mắt nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cười lớn rời đi, một hồi lâu, một nam tử cười nói: “Cũng không giống với người thường, chẳng lạ gì Vương Thất lại như thế.”
Một thiếu niên khác nhìn bóng dáng Trần Dung đi xa, nói với giọng cảm khái: “Nhậm nó giang sơn lệ như họa, khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân. Gặp được một mỹ nhân như thế, ngẫu nhiên hoang đường một chút, cũng nên thôi.” Hắn quay đầu nhìn về phía mọi người, giơ lên chén rượu lanh lảnh nói: “Nghĩ tới Vương Hoằng kia, coi hư danh như cặn bã, muốn phong lưu thì cứ thế mà phong lưu, cũng là một người tuyệt diệu. Các vị, chúng ta say sưa thôi.”
Một ngày này, thanh danh Vương Hoằng hoang đường truyền khắp Kiến Khang, trong số danh sĩ, cũng có người lên án, nhưng lúc này, khi bọn họ gặp mặt đạo cô khiến Vương Hoằng gánh thanh danh hoang đường trên lưng kia, lại phát hiện đạo cô này phong tư siêu dật, xem ra sự hoang đường của chàng là có thể thông cảm.
Trần Dung không hề hay biết tiếng nghị luận phía sau.
Nàng từ từ ngồi ở trên thuyền, sau khi mở rộng hai tay, mới cảm giác được không bị lắc lư nhiều nữa.
Ngồi trên thuyền, nàng nhìn bóng dáng thanh mảnh cao to của Tôn Diễn dưới ánh trăng, đột nhiên cười nói: “May mắn có huynh.” Cười đến đây, nàng thở dài một tiếng: “Tuy rằng thanh danh đối với ta đã vô dụng, nhưng có thể được những người này có vài phần kính trọng, vẫn thật sự đáng để vui mừng.”
Đang chèo thuyền, Tôn Diễn cũng không quay đầu lại nói: “Thanh danh vốn có tác dụng.” Giọng của cậu trong trẻo mà hữu lực: “Nếu danh sĩ ở thành Kiến Khang đều khẳng định muội, chỉ cần không đàm luận lung tung về thời cuộc, vậy sẽ không có ai dám động đến muội nữa.”
Cậu lại nặng nề tiếp lời: “Quý tộc vốn hoang đường, nhưng thế gian này, vẫn là đám danh sĩ có sức ảnh hưởng lớn.” Cậu quay đầu nhìn Trần Dung, dưới ánh trăng, hai mắt sâu thẳm như sói, lộ ra sự sắc bén, cũng lộ ra một sự âm ngoan.
Thiếu niên này thật sự là bất kể trả giá thế nào cũng muốn giúp mình sống tốt.
Cảm giác được trong mắt có chút ướt át, Trần Dung nghiêng đầu đi.
Hiện tại nơi thuyền con lướt qua, nếu như nói là suối, không bằng nói là sông nhỏ. Chỉ rộng chừng mười bước chân, nước sông chảy dài.
Giờ phút này, nàng ngồi ở trên thuyền, ánh trăng bàng bạc chiếu lên mặt sông tỏa ra hào quang. Trần Dung chạm tay vào đó, trong nháy mắt, có một đàn cá nhỏ khẽ lướt qua năm ngón tay nàng như đùa nghịch.
Lúc này, bọt nước bắn vào theo khe hở của thuyền khiến xiêm y của Trần Dung ẩm ướt. Gió đêm thổi tới lại cảm thấy se lạnh.
Nhưng Trần Dung không thấy lạnh.
Nàng si ngốc nhìn bóng trăng trong nước khi thì loang lổ, khi thì tròn đầy, thì thào nói: “Cảm giác này, thật sự là thoải mái.”
Nàng không nghe thấy Tôn Diễn trả lời.
Chuyển mắt nhìn lại, phát hiện thiếu niên này đã buông sào trúc, khoanh chân ngồi ở đầu thuyền, dưới ánh trăng, cậu kéo đèn lồng tới gần mình hơn một chút, nhìn thuyền dính chút nước, lẩm bẩm: “Thạch Hổ đã mắc bệnh, mọi người ở Thạch thị không đủ khiến cho chúng ta sợ hãi.” Dừng một chút, cậu nắm thành quyền, trầm giọng nói: “Nếu có thể giết Mộ Dung Khác, Tiên Ti cũng không có gì đáng sợ.”
Hóa ra là lo lắng chiến sự.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngả người ngồi trên thuyền.
Trên bầu trời, từng đám mây thản nhiên bay vòng quanh trăng sáng, khi đầy khi tan. Nhìn bầu trời cao xa kia, Trần Dung nhắm hai mắt, thở ra một hơi dài: “Không trách được đám danh sĩ lại thích chu du vào ban đêm như vậy, hóa ra cảm giác lại tốt đẹp thế này.”
Nghĩ đến đây, hai mắt nàng sáng ngời, nhớ rõ trong sơn cốc sau đạo quan có một hồ nhỏ, lúc nào nhàn rỗi vô sự, có thể đi học chèo thuyền.
Càng nghĩ, Trần Dung càng cảm thấy hưng phấn.
Hai người cứ thế xuôi dòng, sau khi chơi một lúc lâu, hưng trí đã hết, liền chèo thuyền trở lại đường cũ.
Khi trở về, đình đài kia vẫn là đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn không dứt.
Nghe thấy tiếng chèo thuyền, mọi người quay đầu.
Vừa thấy là hai người, một nam tử cười nói: “Tại sao đã trở lại?”
Không đợi Tôn Diễn trả lời, Trần Dung ngồi trên thuyền đã thản nhiên đáp: “Lời này của quân dư thừa rồi, đã nói là chèo thuyền chơi sông, chỉ dựa vào hứng thú còn hay hết mà thôi.”
Câu trả lời này, khi ở kiếp trước là của một vị danh sĩ cực kỳ nổi danh chèo thuyền chơi sông khi quay trở lại đã trả lời thế nhân như vậy. Chỉ là một câu mà đã tỏ rõ hết vẻ phong lưu, Trần Dung ghi nhớ trong lòng, giờ phút này liền vận dụng.
Quả nhiên, mấy chữ vừa thốt ra, chúng danh sĩ đồng thời yên tĩnh. Bọn họ nhìn hai người Trần Dung, đến khi thuyền của bọn họ cập bờ, đến khi bọn họ ngồi trên xe ngựa rời đi, một tiếng cảm khái mới theo gió đêm truyền đến: “Hổ thẹn, hổ thẹn, nếu luận về phóng khoáng tao nhã, chúng ta thực không bằng vị phụ nhân này!”
Xe ngựa quay trở về đường cũ.
Lúc này, trăng sáng ở trên cao.
Nương theo ánh đèn, Tôn Diễn nhìn Trần Dung, ngắm nhìn, cậu đột nhiên thở dài: “A Dung, có khi ta phát hiện bản thân thật sự không hiểu rõ muội.”
Trần Dung cười cười.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đi tới đạo quan.
Xốc rèm xe lên, Trần Dung ôm cầm nhảy xuống xe ngựa, Tôn Diễn quay xe đi về. Trần Dung nhìn theo xe ngựa của cậu rời đi, ngồi ở dưới tàng cây tùng, tiện tay đánh ra một khúc “Tiễn khách về”.
Tiếng đàn phiêu đãng trong rừng tùng, Tôn Diễn vén rèm xe, nhìn ánh sáng trên đỉnh núi, đột nhiên, cậu há to miệng, lên tiếng thét dài.
Tiếng thét vang lên, gió cuốn mây tan, trong đêm dài yên tĩnh hòa với tiếng đàn thật lâu không dứt.
Một khúc kết thúc, hai tay Trần Dung nhẹ đặt trên huyền cầm, cúi đầu, nhìn bóng của mình trên đất, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hóa ra, làm một danh sĩ cũng không khó.” Trước kia, lời nói cử chỉ của nàng thường chỉ mang dấu vết của sự bắt chước, mà đến giờ khắc này, nàng mới có cảm giác thật sự tự tại giống như thế.