Trần Dung ngủ trong phòng thoang thoảng mùi Long Tiên Hương, nghe gió đêm thổi qua rừng trúc xào xạc, trằn trọc một lúc.
Lăn qua lộn lại, nàng thật sự ngủ không được nên phủ thêm ngoại bào, chậm rãi đi ra phía ngoài. Vừa gây ra chút tiếng động, một tỳ nữ ngủ trong một góc phòng đã cung kính gọi: “Nữ lang?” Giọng nói mơ hồ mang theo buồn ngủ.
Trần Dung nhẹ giọng nói: “Ngươi ngủ đi.”
“Vâng.”
Bên ngoài, bầu trời đầy sao, trăng rằm tỏa sáng.
Trần Dung dựa vào thang lầu, cẩn thận bước xuống.
Giẫm lên tinh quang, đi lại trong rừng trúc, xuyên qua rừng trúc, có một rừng đào cùng con sông nhỏ, nàng đứng ngắm về phương xa. Nghĩ đến, nếu mùa xuân tới đây, nhất định là rất đẹp.
Trần Dung quay đầu, hướng tới một nơi khác. Cứ thế đi không mục đích sau một lúc, nàng ngừng chân.
Chỉ thấy bãi cỏ phía trước, dưới tinh quang, một bóng người áo trắng như tuyết đang lẳng lặng ở nơi đó, nhìn lên bầu trời.
Chỉ liếc mắt một cái, Trần Dung liền nhận ra, chàng chính là Vương Hoằng.
Ngơ ngác liếc nhìn chàng, Trần Dung cắn chặt răng, lặng yên không một tiếng động quay đầu, chuẩn bị rời đi.
Người ngồi dưới tinh quang cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt của chàng yên tĩnh, thản nhiên, bình thản như thế.
Trần Dung cúi đầu, đi đến gần chàng.
Khi bước đến chỗ cách chàng năm bước, nàng thi lễ với chàng.
“Ngồi đi.”
Giọng nói ôn nhu chi cực.
Trần Dung lên tiếng, ngồi xuống tháp đã chuẩn bị tốt đối diện với chàng. Nhìn rượu thịt bày trước mặt, Trần Dung thấp giọng hỏi: “Nhiễm tướng quân đâu?”
“Nghỉ ngơi rồi.”
Vương Hoằng lấy một chén rượu ở trên tháp mình lên, sau khi rót đầy lại đặt ở trên tháp của Trần Dung. Khi thu hồi tay, chàng vung tay áo dài, tiếng vỡ vụn vang lên, chính là chén rượu Nhiễm Mẫn đã uống để lại đã rơi vào trong bụi cỏ.
Trần Dung kinh ngạc liếc nhìn chén rượu kia một cái, quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, thấy chàng mặc áo trắng phất phơ, tóc xõa tùy ý, rõ ràng phong lưu hùng vĩ.
Nàng không rõ động tác này của chàng là cố ý hay là vô tình nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Lúc này, nàng nghe thấy giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng vang lên: “A Dung, đánh một khúc cho ta đi.”
Trần Dung khẽ đáp: “Vâng.”
Nàng đứng dậy, ôm cầm đặt trước mặt Vương Hoằng sang, đặt trên tháp của mình, ngón tay nhấn một cái, một tiếng đàn thản nhiên phiêu đãng truyền đến.
Vốn tiếng đàn của Trần Dung chủ yếu là hoa lệ rạng rỡ, nhưng mà giờ khắc này, có lẽ là bởi vì tâm tình quá mức phức tạp, trong tiếng đàn kia có thêm một phần tang thương cùng trào phúng.
Dưới ánh trăng, dưới tinh quang, hai người ngồi đối diện, một người đánh đàn, một người ngửa đầu ngắm trăng. Khung cảnh lại trống vắng như vậy.
Đêm lạnh như thế, bóng người như thế!
Lúc này, trên lầu các của Trần Dung, màn cửa sổ bằng lụa mỏng khe khẽ lay động.
Tỳ nữ mặt tròn tú lệ nhìn hai bóng người dưới tinh quang kia, mày liễu nhíu lại, ôm ngực thì thào nói: “A Chức, muội không thoải mái.”
A Chức kia là một tỳ nữ tầm 25, 26 tuổi, nàng ta chỉ nhìn Vương Hoằng và Trần Dung, không hề đáp lời.
Tỳ nữ mặt tròn kia càng nhíu chặt mày liễu, nàng ta thì thào nói: “Thất lang nhà chúng ta phong lưu cỡ nào, bất phàm ra sao? Chẳng lẽ ngài lại luyến thương một nữ lang tục diễm hay sao?”
A Chức nghe vậy thì cười cười, không chút nào để ý tiếp lời: “Gia chủ nói, Thất lang nhà chúng ta tất sẽ là trụ cột vững vàng của Vương thị. Ta luôn phụng dưỡng ở bên cạnh, có một số việc, ngài không thể làm, không muốn làm, ta sẽ trợ giúp.”
Tỳ nữ mặt tròn kia chớp chớp mắt, trong ánh mắt chờ mong, A Chức chậm rãi cười, tiếp tục nói: “Kinh Phật Thiên Trúc không phải đã nói sao? Chúng sinh số khổ, nhưng người khổ nhất là tiên nhân vì không thể có sở cầu. Nữ tử tục diễm thế kia sao xứng khiến cho Thất lang nhà chúng ta chịu nỗi khổ này? Không thể, vẫn là hỗ trợ đi.”
A Chức nói tới đây, cười thần bí với tỳ nữ mặt tròn, xoay người rời đi.
Sau một lúc lâu, một khúc kết thúc.
Hai tay Trần Dung đặt trên huyền cầm, từ từ ngẩng đầu nhìn Vương Hoằng.
Vương Hoằng còn đang ngắm nhìn bầu trời.
Một hồi lâu, chàng vung tay áo dài, thấp giọng nói: “Nàng đi đi.”
“Vâng.”
Trần Dung thi lễ rồi xoay người thối lui.
Chỉ chốc lát, bóng dáng của nàng đã biến mất trong rừng trúc.
Khi nàng trở lại lầu các, hai tỳ nữ đang ngồi ở một góc, nhìn thấy nàng đi vào, các nàng thi lễ, thấp giọng hỏi: “Nữ lang có gì phân phó không?”
Trần Dung lắc đầu, nói: “Đều ngủ đi.”
“Vâng.”
Trong tiếng động sột soạt, Trần Dung nằm lên giường.
Rất lâu sau đó, nàng mới nhắm lại hai mắt.
Khi tỉnh lại, phía đông đã sáng rõ. Trần Dung đột nhiên nhớ lại hôm nay là thời khắc quyết định vận mệnh của thành Nam Dương. Lập tức nàng xoay người khỏi tháp, đang muốn gọi Bình ẩu, nhớ lại nơi này không phải nhà của mình, liền đổi giọng nói: “Người đâu.”
Một tỳ nữ lên tiếng trả lời xuất hiện.
Nhìn tỳ nữ của Lang Gia Vương thị, cho dù là dung nhan hay là khí chất đều giống một như một tài nữ uyên bác, giọng nói của Trần Dung không tự giác trở nên khách khí: “Thỉnh đem y bào của ta đến.”
Tỳ nữ kia cười nói: “Nữ lang không thích áo bào trắng này sao?”
Trần Dung lắc đầu, vươn tay hất tóc dài xõa tung ra phía sau: “Không cần, ta sẽ mặc đồ của mình.”
“Vâng.”
Dưới sự hầu hạ của hai tỳ nữ, Trần Dung mặc y bào vào.
Vừa mới cất bước chuẩn bị rời đi, Trần Dung quay đầu nhìn về phía áo bào trắng đặt trên tháp kia, thì thào hỏi: “Thứ này có thể tặng cho ta không?”
Hai tỳ nữ khó hiểu nhìn nàng một cái, A Chức kia cười nói: “Đây vốn là vật Thất lang tặng cho nữ lang. Nếu nữ lang không cần, nó sẽ bị đốt đi.”
Đốt đi?
Trần Dung vươn tay cầm lấy, thấp giọng nói: “Vật đẹp đẽ thế này, đốt rất đáng tiếc.”
Trần Dung đi ra lầu các.
Nàng vội vàng đi về phía trước. Lúc này nàng mới phát hiện thôn trang trở nên trống rỗng vắng lặng, đi được một khắc mà không hề nhìn thấy người ngoài.
Ngay khi Trần Dung có chút bất an, một giọng nói vang dội truyền đến: “Nữ lang?”
Trần Dung vội vàng quay đầu.
Người gọi nàng là một thân vệ bên cạnh Nhiễm Mẫn. Hắn vội vàng đi tới gần Trần Dung hỏi: “Ngươi ở đây sao? Đi thôi.”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi.
Trần Dung không hề động, nàng kêu lên: “Xin chờ ta một khắc, để ta thay quần áo.”
Thân vệ kia nhíu mày, hắn liếc nhìn Trần Dung một cái, nghĩ đến Nhiễm Mẫn coi trọng nàng nên kiềm chế cơn tức, trầm giọng nói: “Sự tình liên quan đến sinh tử, còn thay y phục gì nữa?”
Trần Dung không để ý đến hắn, chạy vội vào trong một phòng trúc.
Phòng trúc trống trơn, nàng duỗi tay đẩy một cái, cửa phòng liền mở ra. Trần Dung vội vàng đi vào, nhanh nhẹn thay đổi quần áo.
Chỉ chốc lát, Trần Dung đã mặc y bào màu xanh, ngực bị nén chặt lại, thắt lưng cũng bị buộc qua vài vòng, đội đấu lạp chạy ra.
Thân vệ kia thật không ngờ, nàng lại tự giả trang thành một thiếu niên. Hắn mở to mắt, đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới vài lần, nhíu mày nói: “Có tướng quân ở đây, ai có thể thương tổn nữ lang người?”
Trần Dung chặp hai tay, khàn khàn trả lời: “Cẩn thận không có gì hại.”
Thân vệ kia lắc đầu, không hề muốn cùng nàng tranh chấp: “Đi thôi.”
Trần Dung đi theo sau hắn, chỉ chốc lát, hai người đã bước ra đại môn của thôn trang. Thân vệ kia thả người lên ngựa, cũng không quay đầu lại nói: “Cưỡi ngựa đi.”
Trần Dung lên tiếng, cũng xoay người lên ngựa.
Vó ngựa hướng tới cửa thành phía bắc.
Lúc này thành Nam Dương đã trở nên rối loạn. Từng thứ dân cùng kẻ sĩ đều đi tới ngã tư đường, giống như ruồi bọ không đầu bay vòng chung quanh.
Tiếng kêu la, tiếng nghị luận, tiếng hoảng sợ tràn ngập toàn bộ thành Nam Dương.
Bởi vì trên ngã tư đường quá nhiều người, xe ngựa vừa xuất hiện liền bị cản lại, chỉ có cưỡi ngựa còn miễn cưỡng có thể đi qua.
Giục ngựa xuyên qua biển người, hai người đi đến cửa thành phía bắc.
Vừa tới phạm vi cửa thành, khung cảnh trở nên im lặng. Trần Dung nhìn trong ngoài cửa thành lặng yên không tiếng động, không khỏi hỏi: “Tướng quân ở đây sao?”
Thân vệ kia trả lời: “Bởi vì không biết người Hồ sẽ xuất hiện từ con đường nào, Nam Dương vương phân công, nơi này là Vương Thất lang quản, cửa thành phía tây sẽ do người Nam Dương vương gác.”
Trần Dung gật đầu, nàng thấy khi thân vệ kia nhắc tới Vương Hoằng ngữ khí không có oán hận thì cất tiếng hỏi: “Tướng quân không trách Vương Thất lang nữa sao?”
Thân vệ liếc nhìn nàng một cái, nói với vẻ vô tâm: “Đại trượng phu bị vây trong thế gian, luôn gặp phải đủ loại tình huống không thể đoán trước, làm sao có thể canh cánh trong lòng? Nếu tướng quân thật sự căm tức, thì đã chém chết con mẹ nó ngay lập tức rồi! Hiện tại giao dịch thành công, tâm tình rất tốt.”
Trần Dung nghe đến đó, uh một tiếng rồi đáp: “Quả thế.” Nàng đã thấy vài lần xử sự của Vương Hoằng, mỗi một lần đều là ôn ôn hòa hòa mà xong việc, tuyệt đối sẽ không khiến đối phương khó xử, làm đối phương không bước xuống đài được…… Lúc này đối với Nhiễm Mẫn, tất nhiên cũng là sau đó làm chuyện gì, nói gì đó để tiêu tan oán khí của y.
Lúc này, thân vệ kia lấy ra lệnh bài, giơ lên với binh lính thủ thành, bọn họ được cho phép thông hành.
Hắn mang theo Trần Dung lên tường thành cửa bắc.
Vừa mới tới gần tường thành, nàng đã nghe thấy tiếng ồn ào không dứt bên tai ở phía trên, khiến Trần Dung kinh ngạc là, trong đó còn kèm theo tiếng cười.
Nàng đi theo thân vệ kia bước nhanh tiến lên.
Chỉ chốc lát, Trần Dung xuất hiện ở trên tường thành.
Hóa ra, chỗ tường thành đã sớm đông người tấp nập. Các danh sĩ bằng hữu giao hảo với Vương Hoằng lúc này đều xuất hiện ở đây. Dũ Chí, Hoàn Cửu lang, còn có đám người Trần Công Nhương.
Hơn mười tuấn ngạn trong thành Nam Dương xuất hiện, trường bào áo dài, tóc bay rối tung. Gió thổi qua, một đám người y quan phiêu nhiên, rất có mỹ cảm đón gió.
Mà đứng ở chính giữa tường thành, áo trắng như tuyết đúng là Vương Hoằng.
Chàng đang mỉm cười, lẳng lặng nhìn dưới tường thành, thường thường trả lời Dũ Chí hai câu.
Lúc này, thân vệ kia ở một bên nói: “Tướng quân không ở nơi này.”
Hắn xuyên qua đám người, mang theo Trần Dung đi về phía tây của tường thành.
Trần Dung đi theo phía sau hắn, cúi đầu bước về phía trước.
Trên đường đi, đột nhiên, một gói nặng giơ ra trước mặt nàng.
Trần Dung ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên.
Xuất hiện trước mắt nàng là gia phó của Vương gia từng cùng nàng vượt qua khó khăn ở thành Mạc Dương. Người kia cầm gói đồ đưa cho nàng, nhẹ giọng nói: “Lang quân nhà ta đưa cho ngươi, nhanh mặc vào đi.”
Trần Dung mơ hồ tiếp nhận, nàng còn chưa mở miệng, người Vương gia đã chen lẫn vào trong đám người. Lúc này, thân vệ kia không kiên nhẫn quay đầu kêu lên: “Sao không đi tiếp?”