Thẩm Chi Phồn rút một tờ khăn giấy thấm chút nước, lo lắng trùng trùng bắt đầu lau khuôn mặt của mèo con xinh đẹp.
"Bị ốm sao?" Thẩm Chi Phồn nắm lấy vuốt mèo xoa xoa, lau sạch sẽ lại hôn hôn lên cái trán mèo con, cẩn thận nghiên cứu cái mũi hồng nhạt, lầm bầm lầu bầu, "Có phải là nên đi bệnh viện không nhỉ!"
Con mèo nhỏ nghiêng đầu sang một bên, dường như không đồng ý với ý kiến của cậu.
Cậu bỗng nhiên ý thực được bản thân còn đang để trần nửa người trên, tuy rằng đối phương chỉ là một con mèo mềm mại nhưng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn nên mặc chiếc áo sơmi trắng vừa nãy.
"Vẫn là nên đem mày về thôi mèo ạ!"
Cậu một bên gài nút áo trước ngực, một bên soi gương chỉ để lại cho mèo con bóng lưng cao ráo xinh đẹp.
Mèo con chớp mắt, nửa nằm sấp xuống nhìn, cũng may lúc này là hình dáng con mèo, cho nên chuyện vừa rồi cũng không tính là quá mất mặt.
Nếu là bộ dáng thật thì..... chuyện sẽ không ổn chút nào.
Trong đầu anh bỗng nhiên nhớ tới tinh cầu nhỏ tràn ngập kim loại trước kia, bụi cát đầy trời, mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi.... Vô tri vô giác xuất hiện một bóng dáng giữa nơi đó.
So với bây giờ còn nhỏ bé hơn nữa, nhưng mà cũng sắp trở thành một thiếu niên, vẫn mặc một chiếc áo sơmi đơn giản như vậy, ngu ngốc xuất hiện trước mặt anh.
Anh còn nhớ rõ lúc đó vô ý thoáng nhìn thấy cần cổ trắng nõn của đối phương, khác biệt với áo sơmi trắng cậu đang mặc, cái trắng nõn này đẹp hơn rất nhiều, để lộ ra sự sáng bóng oánh nhuận, như phát sáng giữa cát bụi.... Chỉ cần liếc mắt một cái đã hợp ý, quả nhiên trong lòng không thể gạt đi được.
Thời gian thoáng qua, cũng đã 7 năm.
Đợi đến khi Thẩm Chi Phồn ôm lấy con mèo nhỏ, nó mới thu hồi lại ánh mắt, nhu thuận ghé vào trong lòng đối phương, lại nhịn không được mà nhìn về một nơi.
Cần cổ của cậu vẫn thon dài như trước, nó nhìn nhìn, nhịn không được có một ý tưởng, ví dụ như thừa dịp đang thuận lợi ở hình dáng này, trộm cắn một miếng nhỉ!
Nhẹ nhàng cắn một ngụm lên làn da mềm mại sẽ khiến đối phương nhíu mày, thậm chí hé miệng khẽ rên một tiếng không chừng, sau đó sẽ nhẹ nhàng hít khí, như vậy sẽ khiến cho cần cổ trắng nõn lưu lại vết hồng ngân diễm lệ....
Nhưng mà nó đã đánh giá quá cao móng vuốt của bản thân lúc này, chưa kịp đánh lén thì đã ngã nhào vào trong lòng đối phương, cuối cùng chỉ còn lại tư thế vô cùng buồn cười nằm trong lòng đối phương.
Nó nghe thấy đối phương khẽ cười một chút, tiếng cười kia càng vô ý khiến trong lòng nó ngứa ngáy, nhưng lại cố tình cười nhạo động tác vừa rồi của nó.
Vì thế nó tức giận chôn mặt vào trong lòng đối phương, lại nhịn không được hít hà mùi vị trên người đối phương.
Đầu ngón tay ấm áp của đối phương dịu dàng vuốt ve nó, bày tỏ sự an ủi.
Ai~ làm con mèo thật tốt.
Cho dù là Tướng quân đại nhân cũng sẽ có lúc có ý tưởng như vậy a~
.............
Thẩm Chi Phồn hớn ha hớn hở ôm mèo con đến trước cửa nhà cách vách, ấn chuông cửa mới phát hiện là không có ai ở nhà, vô cùng thất vọng.
Chẳng lẽ không phải là mèo của nam thần???
Thẩm Chi Phồn có chút nghi hoặc, nhẹ nhàng thả mèo con xuống, muốn cho nó tự tìm đến nhà của mình.
Nhưng mà mèo con không nhúc nhích, chỉ cọ cọ góc áo cậu.
Thẩm Chi Phồn một bên muốn cười một bên lại cảm thấy vô cùng buồn rầu, gãi gãi cằm mèo con: "Miêu Miêu, tự về nhà đi nha."
Ngay lúc đó, hành lang bên cạnh truyền đến vào âm thanh của đàn ông, bởi vì là kiến trúc kiểu biệt thự, nên ngay chỗ này không bị đối phương nhìn thấy.
"Đúng là chỉ có công chúa Olivia mới dám làm, đội bảo vệ đặc biệt lên đường cũng đã hai mươi mấy giờ, vậy mà một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy....."
"Còn không phải là do tên mặt trắng kia sao, tôi nhìn thấy sắc mặt của Tướng quân hai ngày nay đều đặc biệt không tốt, nhất định là do chuyện này....."
"Tôi nhịn không nổi chuyện này, cậu nói xem nếu chúng ta đi thăm dò địa chỉ tên mặt trắng này rồi cho tên đó một chút giáo huấn nhỉ, không thể tin nổi tên đó dám khi dễ Tướng quân của chúng ta, còn không phải Tướng quân của chúng ta dễ nói chuyện sao! Nếu là tôi thì tôi không thể nhịn được."
"Được, vậy chúng ta....."
'Mặt trắng' Thẩm Chi Phồn: "............"
Thẩm Chi Phồn có chút xấu hổ nhìn vẻ mặt cứng đờ của hai thanh niên.
Dường như hai thanh niên đó cũng nhận ra được, giằng co một lúc sau mới giật giật yết hầu, đều nhìn thấy xấu hổ trong mắt đối phương.
Trong đó có một người lá gan lớn một chít, hơn nữa khẩu khí cũng không đổi, hắng giọng mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Chào ngài, xin hỏi ngài ở đây có chuyện gì không?"
Thẩm Chi Phồn kém chút nữa thốt ra 'tôi là mặt trắng - ŧıểυ Bạch Kiểm', nhưng mà cậu nhịn xuống, Thẩm Chi Phồn tính cách nóng nảy nhưng cũng không quá tệ, bị nói như vậy cũng có chút cảm giác, nhưng cậu chỉ cười nhẹ, quơ quơ vuốt mèo trong lòng.
"Tôi là hàng xóm ở đây, vừa chuyển đến không bao lâu, trong nhà bỗng nhiên có một chú mèo, nơi này cũng không nhiều hộ gia đình, tôi muốn hỏi một chút có phải của nhà Ngôn Tướng quân hay không."
Hai thanh niên mặt đối mặt.
— Xong rồi, đây là hàng xóm vậy Tướng quân đại nhân còn có thể nhịn không?
— Tôi thấy mặt trắng này sớm hay muộn cũng sẽ tiêu đời, không cần chúng ta động thủ nữa.
— Đúng vậy.
Hai người bỗng nhiên nhìn Thẩm Chi Phồn với vẻ mặt đầy thương hại.
Thẩm Chi Phồn: "..........."
Trong đó có một người lắc lắc đầu, khoát tay áo nói: "Đây không phải mèo nhà Tướng quân đại nhân, Ngôn Tướng quân của chúng tôi chưa bao giờ nuôi mèo, cậu đi đi."
"A, như vậy sao," Thẩm Chi Phồn thở dài, không khỏi có một chút thất vọng, "Vậy quấy rầy rồi."
"Ôi đợi một chút," có một thanh niên có chút ngượng ngùng gãi đầu, lấy giấy bút mang theo bên người ra, "Ngài là Thẩm tiên sinh phải không, có thể ký cho em gái tôi một chữ được không, gần đây em gái tôi sinh bệnh nặng, ngài có thể cổ vũ nó một chút được không?"
Thanh niên bên cạnh vẻ mặt mê mang.
— Mẹ nó, tên kia làm phản rồi! Vừa rồi ngươi cũng không nói như vậy!
— Tôi đây cũng vì em gái thôi, ngươi không có em gái sẽ không hiểu được đâu.
—..........
Thẩm Chi Phồn cười cười cũng không từ chối, bởi vì không còn cách nào nên đành đặt mèo con xuống, nhưng mà vừa buông tay ra chưa kịp nói gì thì mèo con bỗng nhiên thuần thục xông vào cửa nhà Tướng quân.
Thẩm Chi Phồn không kịp phản ứng lại, đã không nhìn thấy mèo lại còn không được nhìn thấy nam thần, vô cùng mất mát nhìn người xin chữ ký.
Thanh niên âm thầm mắng người - lại đang đi xin chữ ký vô cùng ngượng ngùng: "Cái này.... thật xin lỗi."
"Không có gì, cũng không phải mèo của tôi." Nói như vậy, nhưng mà Thẩm Chi Phồn vẫn âm thần liếc nhìn cửa nhà Tướng quân một cái, bởi vì thân hình mèo con rất nhỏ nên có thể chạy vào nhà anh ấy, hơn nữa cậu thanh niên kia cũng đã nói nhà Tướng quân không có nuôi mèo, cậu cũng không thể nghĩ rằng đây là mèo của nhà Tướng quân.
Cậu thanh niên cắn răng nhìn Thẩm Chi Phồn hứa hẹn: "Thẩm tiên sinh, nếu sau này Tướng quân đại nhân có làm gì đến anh, anh cứ báo tên tuổi tôi! Tôi đi theo Tướng quân đại nhân nhiều năm như vậy, nhất định ngài ấy sẽ cho tôi chút mặt mũi!"
Thẩm Chi Phồn: "????"
Thanh niên đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
— Này, cậu phản bội cũng nhanh quá rồi đấy!
— Bỗng nhiên tôi cảm thấy Thẩm tiên sinh là một người tốt, không hề tức giận mà ký tên cho em gái tôi.
— Mẹ kiếp, vậy tôi chính là người xấu duy nhất ở đây?
— Cơ mà, tại sao chúng ta ăn ý mà trao đổi bằng ánh mắt thuận lợi vậy chứ???
— Cái này sao mà tôi biết được chứ, có thể là tác giả viết tương đối thuận tay....
Khi hai cậu thanh niên đang trao đổi ánh mắt điện giật với nhau, cửa nhà Tướng quân bỗng nhiên mở ra.
Ngực Thẩm Chi Phồn nhảy dựng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tướng quân đại nhân mặc áo ngủ mơ màng bước ra ngoài.
Tướng quân không, không mặc chính trang vẫn vô cùng đẹp trai như thường aaaaaa.
Trong lòng Thẩm Chi Phồn yên lặng cảm thán một cậu, tâm tình vừa mới mất mát lại bay lên, thậm chí còn không nhịn được mà muốn cười một chút, nhưng mà sợ nhìn qua có chút điên khùng, đành nhịn xuống.
Ánh mắt Ngôn Sóc lướt qua hai cậu thanh niên rồi dừng lại trên người Thẩm Chi Phồn, anh bất động thanh sắc giải thích: "Thật có lỗi, vừa nãy đang ngủ, có chuyện gì sao?"
"Không, không có chuyện gì," Thẩm Chi Phồn đợi một chút không thấy nam thần nói gì, lưỡi cái có chút ngứa ngáy nói: "Chỉ là, có một con mèo nhảy vào nhà tôi, muốn sang hỏi một chút xem có phải mèo của ngài không?"
"Là của nhà tôi," Ngôn Sóc gật gật đầu, "Mới nuôi được và ngày."
Thẩm Chi Phồn cảm thấy bản thân hết sức may mắn, vừa định nói bóng nói gió chuyện ký tên, vị thanh niên bên cạnh luôn luôn không có biểu hiện gì bỗng nhiên đứng chắn trước mặt Tướng quân.
"Thẩm tiên sinh, ngài hãy đi trước đi!!"
— Mẹ nó chứ anh em, ngươi cũng phản bội rồi hả?"
— Tôi không thể đẩy cậu lên trước đầu sóng ngọn gió được.
— Vậy cậu cũng không thể làm vậy trước mặt Tướng quân chứ!
Thẩm Chi Phồn có chút hoang mang, nhìn về phía cậu thanh niên kia: "Thế này là sao?"
Ngôn Sóc cũng là vẻ mặt không hiểu gì.
"Tướng quân!" Thanh niên chắn trước mặt Ngôn Sóc, "Chỉ có ung dung rộng lượng mới có thể khiến công chúa Olivia hồi tâm chuyển ý, ngài không thể như vậy được, Thẩm tiên sinh, ngài đi nhanh đi!"
Thẩm Phồn Chi vẻ mặt mê man không hiểu gì, nhưng cậu thanh niên bỗng nhiên lớn tiếng bảo cậu đi đi, lại nhắc đến vị Oliavia kia khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
Cũng vì chuyện cậu đoạt vị hôn thê của Tướng quân.... có lẽ Tướng quân đại nhân không muốn gặp cậu nhỉ!
Hôm nay tới vội vàng, lần sau có lẽ nên mang theo chút lễ vật đến để biểu lộ tâm ý nhí?
Nghĩ như vậy, Thẩm Chi Phồn vẫn thật lòng tràn đầy tội lỗi đi về nhà.
Tướng quân không kịp nói chuyện với Thẩm Chi Phồn, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cậu biến mất ở góc tường, đến nỗi mặt cũng đều đen rồi.
Cậu thanh niên kia không hề biết, cảm thấy bản thân đã phô ra tất cả sự nổi bật rồi, cảm thấy thật hiên ngang lẫm liệt.
Mặt khác, cậu thanh niên muốn ký tên kia tương đối cơ trí, nhìn thoáng qua vẻ mặt Tướng quân, chậc chậc chậc lắc đầu.
— Người anh em, cậu tiêu rồi.
— Không, Tướng quân đại nhân của chúng ta công tư rõ ràng, sẽ không giận tôi!
"Lauren!!!!" vẻ mặt Ngôn Sóc đều biến đen, "Cậu có bị sao không hả?"