Khi Hình Nghị nằm trong khoang năng lượng, hắn không hề cảm thấy cực hình sắp phải đối mặt có bất cứ ảnh hưởng gì đến mình. Hắn liếc mắt nhìn con người mà hắn mô phỏng lần cuối cùng. Hình thể của Lâm Tề rất cao to và cường tráng, tướng mạo oai hùng đến bức người. Chỉ là, trải qua hình phạt đêm qua, thân thể này chỉ còn là cái xác đầm đìa máu me. Những hình phạt hắn từng áp dụng với Mạnh Hi Tông, hôm nay, hắn đã được nhận lại toàn bộ. Đương nhiên, như thế vẫn chưa đủ!
Sau khi trải qua đợt phóng xạ năng lượng cao, tất cả những ký ức từ khi Người máy tấn công Trái đất sẽ hoàn toàn biến mất. Người đàn ông mà hắn mô phỏng cũng sẽ chẳng còn vết tích cho thấy sự tồn tại của anh ta trên cõi đời này. Đó là điều Mạnh Hi Tông mong muốn sao? Hắn thầm cười nhạt.
Có lẽ nhận ra vẻ hờ hững của Hình Nghị, Mạnh Hi Tông đứng ngoài khoang năng lượng, nhìn hắn với vẻ mặt lạnh băng.
"Tôi không giết chết thân thể của anh, cũng coi như để lại cho anh một con đường sống. Bây giờ, anh còn lời nào muốn nói nữa không?" Ngữ khí của anh không hề mang vẻ thương hại.
Hình Nghị yếu ớt mà càn rỡ mỉm cười. Hắn chẳng còn lời nào nói. Thắng làm vua, thua làm giặc. Cả hai người đều biết, sau khi Hình Nghị sống lại, họ không còn là kẻ địch nữa mà là sẽ quan hệ cấp trên và cấp dưới. Tất cả ân oán trước đây sẽ biến mất theo cái chết của Lâm Tề, theo tất cả những ký ức đã bị xóa bỏ. Đây chỉ đơn giản là một sự công bằng, không liên quan đến mối thù cá nhân, không liên quan tới sự trung thành.
Dòng năng lượng vô hình từ từ khởi động, nhiệt độ cao không thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu bốc lên trong khoang. Bởi vì năng lượng của bản thân bị áp chế nên Hình Nghị có thể cảm nhận được sự đau đớn thiêu đốt từng milimét trên người. Hắn ngửi thấy mùi cháy khét đến buồn nôn, thấy cơ thể tàn tạ dần biến thành một đám tro tàn…
Hắn cắn răng chịu đựng, có chút tức giận nhìn về phía Mạnh Hi Tông vẫn bình thản nhìn mình chằm chằm ở bên ngoài khoang năng lượng, không muốn bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào trước mặt anh. Nhưng cơ thể thật sự quá đau đớn, tựa như có người dùng một thanh đao rực lửa chém lên từng đốt xương trên người hắn. Hắn cảm nhận được đại não bắt đầu trở nên mơ hồ, tầm mắt cũng dần không rõ tiêu cự. Một luồng nhiệt từ từ chảy xuống từ nhãn cầu, tựa như ngọn lửa làm bỏng hai mắt hắn. Lúc này, hắn bỗng cảm nhận được cơn đau thấu đến tận xương, không hề giống với cơn đau tột cùng lúc trước. Đây chính là lúc đại não của hắn đang bị phân hủy.
Trong trường năng lượng bị áp chế của hắn, rõ ràng có một sức mạnh siêu cường nào đó chui vào. Hắn biết, đó chính là luồng năng lượng dùng để xóa đi ký ức của hắn. Khi luồng năng lượng này tìm đến năng lượng vi nguyên lưu giữ ký ức của Người máy, bắt đầu mạnh mẽ xóa đi, cơn đau càng trở nên tê dại, chút ý thức còn sót lại của hắn bình ổn một cách khác thường.
Trong giây phút trước khi mất đi ký ức, những việc hắn đã từng trải qua lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết, năng lượng của hắn tỏa ánh sáng chói lòa đến lóa mắt. Hắn mơ hồ nhìn thấy ngày Người máy tấn công Trái đất, hắn ngồi trong phòng chỉ huy với tâm trạng chán ngán, đợi chờ tướng lĩnh cao cấp của loài người đầu hàng. Khi đó, hắn đã nghĩ gì nhỉ? Ồ, lại là một tinh hệ với tài nguyên vô cùng phong phú, chiếm lĩnh được nơi này, có lẽ phải dồn hết sức lực đánh một trận với Loài người hư thể rồi.
Nhưng không phải thế, lần này, hắn còn cảm thấy hết sức áp lực. Nếu như không có hàng rào kỹ thuật nhảy siêu quang tốc thì hắn thiếu chút nữa đã thất bại dưới tay loài người ở nơi này. Khi đó, hắn còn đặc biệt chú ý đến tên gọi của sĩ quan chỉ huy loài người. Mạnh Hi Tông ư? Hắn đương nhiên biết rằng, người này không thể giữ lại được.
Rồi sau đó, là lần hắn tỉnh lại sau khi mô phỏng Lâm Tề. Hắn mô phỏng đương nhiên không phải vì muốn thể nghiệm cảm giác của con người. Nhưng hắn biết rõ tâm lý trốn tránh của họ. Có thân thể này rồi, hắn sẽ thống trị tinh hệ dễ dàng hơn.
Cô ấy là màu sáng duy nhất trong căn phòng mờ tối. Mà thứ sáng ngời nhất, chính là đôi mắt của cô.
Rốt cuộc, tại sao lại bị một phụ nữ mang thai yếu ớt gây thương tích, đến lúc này nhớ lại, hắn vẫn còn thấy khó tin, nhưng lại cam tâm tình nguyện. Điều hắn nhớ rõ nhất không phải là nhát dao khiến hắn đau đến chết lặng của cô, không phải là bản lĩnh vừa nhanh nhẹn lại vừa đáng yêu như thỏ của cô, cũng không phải là quỷ kế giả vờ tin tưởng nhưng thật ra lại là cưỡng chế hắn của cô, mà là chính là những rung động dữ dội như mưa rền gió dữ của Lâm Tề khi hắn vừa mới hoàn thành mô phỏng, lúc đó, ý thức và thân thể chưa phối hợp toàn vẹn. Nhưng cô gái đó, cô gái lương thiện đến mức buồn cười đó, lại cứ nắm chặt hai tay hắn như vậy, còn dịu dàng khích lệ hắn. Tay cô mềm mại tựa không xương, hơi thở của cô trong lành như hương hoa.
Cho đến hôm nay, cô vẫn hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Hình Nghị đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Hóa ra, hắn nhớ như in tất cả những gì thuộc về cô một cách rõ ràng, sắc nét.
Từ khi bị Mạnh Hi Tông bắt làm tù binh đến nay, hắn cho rằng tất cả những thứ mình phải chịu đựng chẳng qua chỉ là cảm nhận của một Lâm Tề mô phỏng. Một khi chết đi sống lại, hắn vẫn là Sĩ quan chỉ huy, vẫn là chiến tướng của nền văn minh Người máy đệ nhất, dưới một người mà trên muôn vạn người, lại càng không cảm nhận được nỗi thống khổ vì yêu một cô gái mà khi mô phỏng loài người hắn mới được trải nghiệm.
Mà khi nhớ tới cô lần nữa, hắn mới phát hiện ra, kẻ chịu nỗi đau khổ ấy không riêng gì Lâm Tề. Có lẽ, còn có cả Hình Nghị. Còn tự cho là không thèm quan tâm, thế nên Hình Nghị mới buông thả mà yêu cô như thế.
Luồng năng lượng tiếp tục tàn phá lung tung khắp người hắn, rất nhiều ký ức rõ ràng thoáng qua trong nháy mắt. Hắn thấy cái ngày mình giết chết người đá khổng lồ đó, cô bị hắn ném ra vũ trụ tựa như thể cánh diều có thể bay lạc bất cứ lúc nào, bồng bềnh trôi nổi giữa vũ trụ mênh mông. A… Lúc đó, sao hắn lại quyết tâm đến mức tàn nhẫn như vậy nhỉ? Nếu như sớm biết sẽ có một ngày hắn yêu cô như thế, thì có mười người đá khổng lồ hắn cũng sẽ chế tạo cho cô.
Nhưng cô lại nổi giận, to gan lớn mật nắm lấy ngực áo hắn, hình như còn muốn đánh hắn nữa? Nhưng những giọt nước mắt đau khổ, động lòng người lăn dài trên má kia lại như cơn mưa rào ngày hạ, lặng lẽ bùng nổ, quấy nhiễu trái tim hắn. Chắc chắn là do nhìn cô khóc quá hấp dẫn nên hắn mới có thể hành động như vậy. Mạnh mẽ ngậm lấy bờ môi mỏng manh của cô, cắn nuốt đầu lưỡi nhỏ bé của cô. Một chiếc hôn sâu, giống như những cặp tình nhân thân mật nhất. Cả quãng đường từ dãy đá khổng lồ trở về tinh cầu Tự Do, hắn không hề buông cô ra. Cho đến khi môi cô sưng đỏ, cho đến khi hai người đều thở hổn hển. Cứ thế, cô như một chất gây nghiện đối với Hình Nghị hắn.
Điều hắn ghi nhớ nhất chính là ngày cô sinh con trai. Khi đó, nơi tư mật của cô phơi bày trước mặt hắn, hương vị ngọt ngào sâu thẳm như báu vật. Từng tiếng rên rỉ đau đớn trong kìm nén của cô khiến đầu óc hắn trở nên hỗn loạn. Tóc cô xổ tung, mùi mồ hôi thoang thoảng, đôi môi tái nhợt. Rồi hình ảnh cô ôm Tiểu Dao, nhìn hắn nở nụ cười rạng rỡ như hửng trời nắng giữa ngày bão tuyết, như vì sao lấp lành giữa vũ trụ bao la.
Thì ra, vào chính là ngày hôm đó, hắn đã thầm lặng yêu cô. Một tình yêu không thể kiềm chế.
Thì ra, cô chính là ánh sáng của cuộc đời hắn. Là ánh sáng tồn tại khắp nơi giữa trường năng lượng vụn vỡ.
Từ nay về sau, hắn chỉ muốn giữ lấy, muốn cô mãi mãi thuộc về mình hắn.
Hắn là người máy sinh ra để chiến đấu, chỉ biết xâm lược, chỉ có chiếm giữ. Nhưng ở trước mặt cô, hắn luôn luôn thất bại thảm hại. Cho dù lần đó, cô chọc giận hắn, hắn đã phẫn nộ trói cô vào thành giường, cơ thể cô kiều diễm khiến hắn không thể khống chế nổi, nhưng trước những giọt nước mắt của cô, hắn lại lựa chọn buông tha. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể dùng cách của loài người để chiếm giữ cô gái bướng bỉnh này. Nhưng phụ nữ ấy lại khiến hắn mềm lòng, khiến hắn yêu thích, không muốn cô phải chịu bất cứ sự thương tổn nào.
Ký ức cuối cùng về cô, lại chỉ có một mình hắn. Hắn khoác trên mình bộ quân phục của Sĩ quan chỉ huy, cầm ly rượu trong tay, đứng trước phòng tiệc, đợi chờ với tâm trạng vui sướng tột cùng, giống một người đàn ông loài người đang đợi chờ cô gái mà mình yêu thương. Lúc đó, hắn đã nghĩ gì nhỉ?
Ồ, hắn đang nghĩ, đích thân hắn đã chọn cho cô một bộ váy dài màu đỏ rực. Đó là màu mắt của hắn, cũng là màu máu của cô. Hắn thích cô xinh đẹp như hoa, thích cô thật kiêu sa, lộng lẫy. Hắn đang mong đợi đêm nay, cô giống như một đóa hoa tươi thắm, nở rộ trong lòng hắn. Hắn mong đợi được cùng cô khiêu vũ hết bản nhạc này sang bản nhạc khác, ôm chặt cô như người vợ thân thiết, gắn bó tựa môi với răng. Thậm chí, hắn còn nghĩ rằng, có lẽ nên để cho cô biết, đối với cô, hắn không chỉ muốn chiếm giữ mà thôi…
Hắn thích cô, thích cô như thích hằng tinh; thích cô như thích sương sớm của ngày xuân. Đó là một hứa hẹn của người máy, không thua kém bất cứ con người nào, sẽ không bại bởi thời gian và sinh mệnh. Hắn những tưởng đêm nay, hắn sẽ nói cho cô biết. Đúng lúc này, ý thức còn sót lại trong hắn càng trở nên nặng trĩu.
Trong cơn mơ hồ, hắn nhìn thấy toàn bộ tứ chi, hài cốt của Lâm Tề đều tan biến, trở nên vô hình, hắn cảm thấy luồng năng lượng xâm nhập đột nhiên thu lại, mang theo tất cả sức mạnh vừa mất đi. Hắn bỗng nhiên không thể nhớ nổi những gì mình vừa mới nhớ lại… Chỉ biết đó là một cô gái, nhưng cô ấy là ai?
Là ai mà lại ở trong lòng hắn, tủi thân khóc lóc thảm thiết đến vậy, khiến con tim hắn như thể bị nước mưa ngày hè giội xuống, ướt sũng đến độ khó có thể bình tĩnh lại được?
Là ai cười với hắn như hằng tinh lóng lánh, khiến hắn không thể dời mắt, khiến hắn chìm đắm trong sự say mê?
Là cơ thể mềm mại của ai có hương thơm như mật, khiến hắn chẳng khác nào một cậu bé ngây ngô, cam chịu đau khổ, nhẫn nhịn, muốn không xong cầu không được, trăn trở nhiều đêm?
Là ai mặc bộ váy dài đỏ rực, dịu dàng dựa vào ngực hắn, nở nụ cười tươi tắn như hoa, còn cùng hắn khiêu vũ hết bản nhạc này đến bản nhạc khác?
Hắn muốn nói với cô điều gì? Trái tim vô cùng chân thành giấu kín dưới vẻ ngoài cứng rắn này ư? Nếu quan trọng như vậy thì tại sao hắn lại không nhớ ra?
Nhưng người máy, sao lại có trái tim? Sao lại có tình yêu? Hắn sinh ra để chiến đấu, sinh ra vì Đế quốc. Hắn chỉ là một bộ máy không hơn, tại sao lại có một ngày yêu loài người được chứ?
Thế giới của hăn bỗng nhiên tĩnh lặng, không thể đảo ngược.
Luồng năng lượng tan biến đi vào không khí, cơn đau nhức trên cơ thể cũng biến mất, gần như không còn nữa. Hắn mơ hồ ngẫm nghĩ, thứ gì vừa mới chết đi vậy? Là thứ gì đã lặng lẽ thê lương chết đi trong trường năng lượng của hắn? Vì sao hắn lại ở đây? Chẳng phải hắn là Sĩ quan chỉ huy trung thành nhất của nên văn mình Người máy đệ nhất sao? Sao lại có trường năng lượng hỗn loạn và tâm trạng chấn động, rối ren thế này?
Hắn cố gắng thả lỏng ý thức, hắn biết trường năng lượng của mình cần phải được nghỉ ngơi. Nhưng trong khoảnh khắc mất đi ý thức đó, hắn lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, nói một cách đứt quãng: “Tôi lấy danh nghĩa trung thành với Đế quốc, thề rằng… tuyệt đối không làm hại và chiếm giữ cô ấy. Trước khi cô ấy chết tự nhiên, tôi cũng sẽ không cải tạo cô ấy… Ngoài tôi ra… không ai có thể đối xử với cô ấy tốt hơn.”
“Chỉ cần cô ấy trở về… tôi sẽ trả tự do cho cô ấy.”
Chỉ cần cô ấy trở về.
Trở về bên tôi.
Bởi vì đó là người duy nhất tôi yêu, người duy nhất tôi quên trong trăm nghìn năm qua.
Nhưng đó là… ai vậy?
Ý thức vô hình của hắn đột nhiên như thể phải chịu một chấn động trầm trọng, tựa nhu thương tích đó sâu đến tận xương tủy, khó có thể lành lại. Mà trường năng lượng vốn đang hấp hối bỗng nhiên lại cuộn trào mãnh liệt, hỗn loạn như một trận cuồng phong.
Là điều gì? Ruốt cuộc là điều gì?
Điều gì đã khiến hắn phải trăn trở, có cầu cũng không được?
Là điều gì đã khiến hắn cam tâm tình nguyện trầm luân?
Là điều gì mà lại tồn tại trong cuộc đời người máy của hắn, tồn tại trong những năm tháng sống mãi không già, không chết sau này của hắn, tồn tại trong cả thứ tình cảm ngày đêm nhung nhớ khó có thể đè nén?
Hắn không có cơ hội để biết rõ.
Trường năng lượng bùng nổ như hố đen, nuốt hết tất cả những ý thức mà hắn phải chống đỡ trong đau khổ.