Mạnh Hi Tông xoay người Tô Di lại, mặt hướng vào lồng ngực anh.
Nhìn đôi mắt đen láy của anh, trong lòng cô trào dâng một con sóng dữ dội, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng đành lắp bắp nói: “Tại sao anh lại nói cho em biết?”
Anh nhìn cô, chậm rãi nói từng từ: “Bởi vì em sắp là vợ anh.”
Vì kiên trì muốn cùng cô nắm tay đi hết quãng đường dài nên anh mới có thể nói ra những bí mật ẩn sâu trong lòng mình với cô sao? Tô Di nắm chặt hai tay anh, t. đáy mắt anh tràn ngập ý cười.
Có thể đọc được tên tiếng Hán khắc trên tấm kim loại, còn biết viết chữ Hán, đột nhiên tỉnh giấc trên một hành tinh hoang vu… Trong lòng cô bỗng buồn vui lẫn lộn: “Hóa ra, anh cũng là người Trái đất à?”
Anh lẳng lặng lắc đầu, nói: “Anh không hề nhớ bất cứ chuyện gì.”
Tô Di cũng cảm thấy nghi hoặc. Tại sao anh lại bị mất trí nhớ còn cô vẫn có thể nhớ được toàn bộ sự việc? Tại sao hơn mười năm trước, anh tỉnh lại trên một hành tinh hoang vu nào đó, còn cô là ở thành phố Hy Vọng kia?
Anh cũng lặng lẽ nhìn cô, bởi ngay cả anh cũng không biết câu trả lời. “Anh sẽ đưa em đi tìm Trái đất.” Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô. “Sẽ tìm ra mọi đáp án.”
Tô Di vô cùng cảm động, lại nghĩ tới hôm hai người gặp lại nhau ở quán bar, anh cũng từng nói một câu khiến cô động lòng, rằng nếu cô quay trở lại bên anh, anh sẽ đưa cô đi tìm Trái đất. Nói như vậy, từ lúc còn ở thành phố Hy Vọng ấy, anh đã biết rõ lai lịch của cô rồi ư?
“Cho nên, anh mới tặng em máy bay, còn nói sẽ đưa em đi tìm Trái đất, phải không?” Cô hỏi.
Anh gật đầu. “Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có quan hệ mật thiết với một cô gái bình thường như em, đã thế, anh còn chiếm đoạt em nữa…”
Trong nơi tăm tối, dường như có điều gì đó đã được định đoạt trước rồi sao?
Anh đột nhiên mở lòng không khỏi khiến cô cảm thấy kinh ngạc, nhưng dần dần cũng bình tĩnh trở lại. Cô dựa vào vòm ngực rắn chắc của anh, chỉ có cảm giác quan hệ giữa hai người càng lúc càng trở nên thân mật. Kỳ thực, cô và anh có phải cùng đến từ Trái đất hay không không còn quan trọng nữa. Anh không ngần ngại nói cho cô biết bí mật cất giấu trong lòng nhiều năm nay, như thế đã đủ khiến cô cảm động lắm rồi.
Cô chợt nhớ tới một chuyện, liền ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Trước khi nổ ra cuộc chiến với Trùng tộc, anh giữ em ở lại, còn ngầm đồng ý cho Mộ Tây Đình gọi em là phu nhân, cũng bởi vì biết em đến từ Trái đất ư?” Anh cố chấp giữ lấy cô, thậm chí đối xử với cô có phần dịu dàng hơn, từng bước chiếm lấy tâm hồn và thể xác của cô là bởi nguyên nhân này sao?
Mạnh Hi Tông nở một nụ cười sâu lắng. “Trên người em có bí mật của anh, anh lại rất lấy làm hứng thú đối với em, giữ em lại là biện pháp đơn giản nhất.”
Đây quả nhiên là cách mà một người đàn ông luôn kiêu ngạo như anh tự cho là đúng. Nếu như không phải anh cũng yêu cô thì e rằng cái bí mật thân thế ấy sẽ chẳng bao giờ được anh tiết lộ.
Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Mạnh Hi Tông ôm cô chặt hơn rồi lẳng lặng nói: “Em kể cho anh nghe đi?”
“Cái gì cơ?”
“Thế giới đó có hình dáng như thế nào? Em đã từng là ai? Kể cho anh nghe đi.”
Cô trầm mặc trong chốc lát, bất giác hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói: “Địa cầu là hành tinh thứ ba trong hệ Mặt trời, tinh hệ đó có chín hành tinh… Khi em đang học đại học năm thứ ba…”
Bóng đêm như thơ như mộng, Mạnh Hi Tông cứ ôm chặt Tô Di như vậy, yên lặng lắng nghe cô từ từ nói về thế giới lạ lẫm kia. Nhưng tất thảy những thứ quen thuộc đối với cô, những thứ có thể khiến cô rơm rớm nước mắt mỗi khi nhớ về ấy lại vô cùng lạ lẫm đối với anh, tựa như chưa bao giờ gặp qua. Chỉ có giọng nói dịu dàng của người phụ nữ đang nằm trong lòng anh lúc này lại giống như tiếng thở dài khe khẽ, an ủi trái tim từ lâu đã chai sạn của anh.
Một tháng sau, tại quỹ đạo đồng bộ gần mặt đất của tinh cầu Tự Do, pháo đài vũ trụ hiệu Chiến Thần lẳng lặng trôi lơ lửng. Đỗ cùng vị trí đó còn có bảy chiếc pháo đài khác của Lính đánh thuê và bốn chiếc pháo đài của Liên minh. Mười hai chiếc pháo đài đồng thời trôi lơ lửng phía trên một tinh cầu, dường như là rầm rộ nhất từ trước đến nay trong lịch sử Liên minh. Mà lần rầm rộ này là vì lễ cưới của Ngài sĩ quan chỉ huy Lính đánh thuê, tân Tổng chỉ huy quân Liên minh – Thượng tướng Mạnh Hi Tông.
Boong tàu trước đây lúc nào cũng bận rộn mà sặc mùi dầu máy hôm nay lại được trang trí đầy hoa tươi mang đến từ tinh cầu Hy Vọng, màu sắc rực rỡ, mềm mại lại thơm ngát, chỉ cần vừa đặt chân xuống boong tàu thôi là đã có thể thấy được sắc xuân tràn ngập khắp nơi rồi. Các bàn tiệc bày đầy rượu, đồ điểm tâm và thức ăn. Gần như tất cả các đầu bếp nổi tiếng trên toàn tinh hệ đều được mời đến nấu ăn phục vụ trên các pháo đài vũ trụ, làm nên một tiệc cưới hoành tráng nhất này. Trên loa phát thanh truyền đến những bản nhạc du dương, trầm lắng, một giọng nữ nhẹ nhàng uyển chuyển lặp lại lời bài hát Cả cuộc đời không thay đổi tình nhân.
Các sĩ quan, binh lính, phi công và nhân viên hậu cần mặt đất… tất thảy bọn họ đều coi hôm nay là ngày nghỉ chính thức, ai nấy đều cầm ly rượu trên tay, vẻ mặt tươi cười hàn huyên, trêu ghẹo lẫn nhau. Đã bao lâu không được vui vẻ thoải mái như vậy rồi? Đặc biệt, hôm nay còn là hôn lễ của Ngài sĩ quan chỉ huy vĩ đại và nữ phi công huyền thoại nữa chứ!
Trên chiến hạm Chiến Thần, Tô Di mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, ống tay, cổ áo và gấu váy trang trí bằng hoa văn màu xanh lá, dung nhan vô cùng diễm lệ, sắc mặt ửng hồng. Mạnh Hi Tông vẫn siết chặt bàn tay cô, băng qua đám người nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng, đi thẳng tới chỗ cử hành hôn lễ ở boong tàu. Hầu hết mọi người trên tất cả các chiến hạm đều tới đây, thậm chí còn có rất nhiều chính khách và sĩ quan Liên minh, khiến boong tàu ngày thường rộng rãi là thế mà giờ bỗng trở nên vô cùng chật chội.
Khắp nơi đều là những ánh mắt chăm chú, tò mò, nhìn đâu cũng thấy đầu người lố nhố. Tô Di cảm thấy ở một nơi chật chội và ầm ĩ thế này thật khiến người ta có chút choáng váng đầu óc. Song, người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu đen, đeo quân hàm Thượng tướng kia vẫn nắm chặt tay cô bước về phía trước, bước chân vô cùng kiên định, bóng lưng cao ngất, không hề do dự, cứ thế dẫn cô lên thẳng khán đài tổ chức hôn lễ. không biết tại sao, trong mắt cô, tất cả mọi thứ xung quanh so với anh lại mờ nhạt hơn rất nhiều. Lòng bàn tay ấm áp của anh tựa như có thể truyền cho người khác sức mạnh và sự an nhiên trong tâm hồn, khiến cô không kìm được mỉm cười, ngẩng đầu, tự tin đối diện với ánh mắt của mọi người.
Hai người đi tới giữa boong tàu, bên cạnh là Giản Mộ An và những vị Hạm trưởng khác, cùng vị tân Tổng thống Liên minh, Nguyên soái Lương Đồng và những nhân vật quân sự quan trọng nhất. Khi hai người dừng lại, gần như toàn bộ quân nhân trên mười hai chiếc pháo đài vũ trụ đồng thời vỗ tay chúc mừng. Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên trên tần số truyền tin, nhiệt liệt đến mức pháo đài tựa như muốn nổ tung.
Giản Mộ An cầm micro lên, hắng giọng một tiếng rồi đi tới trước mặt hai người. “Toàn thể các sĩ quan và binh lính! Hôm nay là một ngày kỷ niệm đáng nhớ. Ngài chỉ huy của chúng ta cuối cùng cũng chấm dứt cuộc đời độc thân tại đây, chấp thuận làm tù binh của một người phụ nữ.”
Mọi người cười rộ lên, Giản Mộ An lại tiếp tục nói: “Chúng ta đã từng lo lắng về khuynh hướng dị thường của Ngài chỉ huy, rất sợ anh ta sẽ “nhúng chàm” một trong số những người anh em của mình, nhưng giờ thì có thể yên tâm được rồi. Mà nữ quân nhân nào trót trao nhầm trái tim cho Ngài chỉ huy đây thì cũng nên chấm dứt hy vọng đi thôi, vì kể từ nay về sau, thân thể và linh hồn của Ngài chỉ huy chỉ thuộc về một người phụ nữ duy nhất, đó chính là Trung úy Mèo Hoang đáng yêu của chúng ta – Tô Di!”
Tiếng vỗ tay còn nhiệt liệt hơn so với lúc trước. Khóe miệng Mạnh Hi Tông cong lên, lộ ra nét cười dịu dàng. Tô Di ngẩng đầu, mỉm cười, nhận lời chúc phúc của mọi người.
“Không ai có thể xứng đôi hơn họ. Anh là Sĩ quan chỉ huy vĩ đại nhất, cô là nữ phi công ưu tú nhất. Anh đã từng vì sự thắng bại của chiến tranh tàn khốc mà buộc lòng để cô ra chiến trường, cô lại có thể kiên cường sống sót, thậm chí còn cứu được biết bao nhiêu sinh mệnh khác. Anh vì sự an nguy của nhân loại mà không tiếc thân mình lao vào nguy hiểm, thiếu chút nữa đã vùi thây trong lửa đạn của Trùng tộc, cô lại giống như một kỳ tích, làm thức tỉnh người đá khổng lồ nhất tinh hệ, lấy lại quyền thống trị tuyệt đối cho loài người… Không thể đếm xuể họ đã có cùng nhau biết bao chiến công hiển hách. Nếu phải hỏi tất cả mọi người ở đây lý do tại sao thì tôi tin sẽ chỉ có một câu trả lời duy nhất, đó chính là tình yêu, thứ tình yêu kiên cường, không bao giờ thay đổi, đồng cam cộng khổ vượt qua hoạn nạn thuộc về Lính đánh thuê. Hôm nay, chúng ta may mắn được chứng kiến tình yêu của họ đạt thành lời thề ước suốt đời. Tôi đề nghị, chúng ta hãy gửi lời chào chân thành nhất tới Ngài chỉ huy và Trung úy Mèo Hoang.”
Giản Mộ An vừa dứt lời, boong tàu vốn đang náo nhiệt tiếng cười cười nói nói, bỗng nhiên im phăng phắc. Các sĩ quan và binh lính đều giữ vẻ mặt nghiêm trang, nhất loạt hướng về phía Mạnh Hi Tông và Tô Di, cúi chào.
Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Mạnh Hi Tông và Tô Di cũng hết sức nghiêm túc, hướng về phía mọi người, đáp lễ theo nghi thức quân đội. Đây chính là nghi thức trong hôn lễ của bọn họ, không cần lời thề cũng chẳng cần bất cứ nghi thức tôn giáo nào mà chào một cách dứt khoát lại hiên ngang, vừa đáp lại lời chúc phúc của mọi người vừa tuyên bố sự kiên trung của tình cảm vợ chồng. Bọn họ nguyện bảo vệ cuộc hôn nhân của mình như bảo vệ vinh quang của chiến hạm và loài người.
Giản Mộ An lúc này mới nói tiếp: “Hãy vui hết mình hỡi các sĩ quan và binh lính!”
Sự nhiệt tình ấp ủ bấy lâu của quân nhân chính thức bị đốt cháy, âm nhạc trở nên sôi động hơn bao giờ hết, mọi người mặc sức khiêu vũ, nhảy nhót, có người ôm các cô gái xinh đẹp phục vụ trong bữa tiệc, có người lại ôm nữ quân nhân, không thì cũng là hai người đàn ông ôm nhau cười đùa, nhảy múa loạn xị. Mạnh Hi Tông cũng ôm lấy Tô Di, bước lên sàn nhảy. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà sâu lắng, dường như trong đôi mắt anh chỉ có bóng hình cô. Hai tay cô vòng qua cổ anh, không nói lời nào, đôi mắt trong veo sáng lấp láng cũng đủ để biểu đạt tâm ý của cô rồi.
“Hôm nay, anh nhất định phải uống say mới được.” Anh bỗng nhiên nói nhỏ vào tai cô.
“Ồ…” Cô đương nhiên sẽ không nói cho anh biết, bản thân cô cũng rất mong chờ điều đó.
“Thế nên…” Anh cúi xuống hôn cô, vừa ngậm môi cô vừa nói: “Bà xã, đừng cười anh.”
Nào chỉ có say thôi!
Bên cạnh boong tàu có bày mấy chiếc bàn tiệc đặc biệt dành riêng cho các vị sĩ quan cao cấp ngồi ăn uống, nói chuyện phiếm. Mạnh Hi Tông cùng Tô Di ngồi xuống đó, lập tức có một viên sĩ quan Liên minh đi tới chào hỏi. Bọn họ cũng là có ý tốt, bởi vì giao tình không sâu nên chỉ kính vị tân Tổng chỉ huy Liên minh một ly, hàn huyên vài câu rồi dời đi. Nhưng đến khi các vị Hạm trưởng của quân Lính đánh thuê luân phiên nhau tới chúc rượu anh thì Tô Di bắt đầu cảm thấy áp lực thay. Bọn họ không chỉ mời riêng Mạnh Hi Tông mà còn mời cả cô. Mạnh Hi Tông thay cô uống hết. Một người phải uống phần rượu của hai người. Mạnh Hi Tông vốn nổi tiếng lạnh lùng, oai nghiêm là thế, lúc này cùng uống rượu với cấp dưới của mình lại không hề tỏ ra phân biệt. Chỉ có Tô Di nhìn thấy anh như vậy thì có chút xót xa.
Chu thiếu cũng tới chiến hạm Chiến Thần tham dự buổi lễ. Lúc anh ta tới mời rượu, trong lòng còn ôm một thiếu nữ xinh đẹp. Anh ta cũng không nhiều lời, hướng về phía hai người bọn họ, nâng ly lên rồi nhàn nhạt nói: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Khoảng hơn hai tiếng sau, cũng đã gần tới mười giờ đêm, Mạnh Hi Tông đã uống đến say sưa, khuôn mặt anh tuấn có vẻ nhiệt tình hơn bình thường. Không ngừng có người tới mời rượu, còn bội phục sát đất, luôn miệng khen ngợi tửu lượng của Ngài chỉ huy. Ánh mắt của Giản Mộ An và mấy vị Hạm trưởng vô cùng mờ ám. Giản Mộ An vỗ vỗ vai Tô Di, nói: “Em dâu, hôm nay hãy chăm sóc cậu ấy thật chu đáo nhé!” Tay vừa mới đặt lên vai Tô Di đã bị Mạnh Hi Tông nhanh chóng hất ra, sau đó, anh kéo Tô Di sang một bên, nhìn Giản Mộ An với ánh mắt khinh bỉ. “Đừng đụng vào người phụ nữ của em.”
Tô Di thấy mặt anh đã đỏ gay, lại có người mới đến chuốc rượu. Cô muốn uống thay anh vài ly dù cô không biết uống nhưng anh cố chấp giữ chạt hai tay cô, bí hiểm liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Anh không cần vợ mình biết uống rượu”, sau đó uống cạn ly trên tay cô.
Cho đến tận mười một giờ, một số khách mời quan trọng đã rời đi, cũng có rất nhiều lính đánh thuê đã uống đến say mèm, Mạnh Hi Tông lúc này mới dõi đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó ôm Tô Di đứng lên, thản nhiên nói vào tai cô: “Bà xã, chúng ta về động phòng thôi.”
Tô Di nói: “… Để em đỡ anh.”
Anh có chút kinh ngạc, liếc nhìn cô một cái rồi nắm chặt tay cô, vững vàng bước nhanh ra phía ngoài boong tàu.
Phòng tân hôn được bố trí trong khoang dành riêng cho Hạm trưởng ở pháo đài. Vừa đẩy cửa bước vào, hương hoa thơm ngát đã xộc thẳng vào mũi. Trong phòng ngập tràn những đóa hoa vừa mới hái. Một chiếc giường lớn được đặt ở giữa phòng, bên trên phủ drap màu trắng tinh khôi. Ngoài những thứ đó ra thì cũng không còn thêm đồ trang trí đặc biệt nào khác. Đây là một căn phòng tân hôn giản dị, nhưng Tô Di nghĩ như vậy đã là quá đủ rồi.
Mạnh Hi Tông ôm cô đứng giữa phòng, yên lặng một lát. Tô Di cảm thấy hơi buồn cười, thử dụ dỗ anh: “Đi tắm nhé?” Anh lúc này chẳng khác gì vừa được lôi ra từ bình rượu.
Anh gật đầu, ánh mắt vô cùng tỉnh táo liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Để anh tự tắm, em không cần theo vào đâu.”
Tô Di nhìn anh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, chỉ biết dở khóc dở cười. Nhớ lại lần trước anh uống say, nằm ngủ ngay trên người cô, cô thực sự lo lắng anh sẽ ngã vào bồn tắm mất. Một lát sau, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy, cô khẽ khàng hé mở cửa phòng tắm, liền thấy anh đang dang tay sang hai bên, lưng dựa vào thành bồn, hai mắt nhắm nghiền.
Cho rằng anh thực sự đã ngủ say, vừa định đi vào thì cô chợt nghe thấy anh nói: Tô Di.” Giọng nói của anh hơi khàn khàn: “Anh yêu em”.
Cơ thể Tô Di lập tức cứng đờ, cô đứng ở cửa một lúc lâu, mãi đến khi thấy anh động đậy, cô mới lùi ra ngoài.
Mạnh Hi Tông tắm xong, cơ thể trần trụi bước ra. Tô Di đang ngồi bên giường, thiếu chút nữa không kìm được sự kích động trong lòng. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh chăm chú ngắm nhìn cô, anh gật đầu nói: “Em cũng đi tắm đi.”
Tô Di lại thấy buồn cười nhưng cố kìm lại, nói với anh: “Vậy anh lên giường trước đi!”
“Ừ!”
Trong phòng tắm, khóe miệng Tô Di vẫn cong lên. Cô nhìn đôi gò má ửng hồng và ánh mắt sáng lấp lánh của mình trong gương. Kể từ ngày hôm nay, cô đã chính thức là vợ của người ta rồi. Nếu như cha mẹ và bạn bè cô nhìn thấy anh, nhất định cũng sẽ chúc phúc cho cô. Bởi không ai có thể khiến cô hạnh phúc như anh. Cùng nhau có được ngày hôm nay không phải là điều dễ dàng, kết cuộc này là đã thỏa lòng monh ước của cô lắm rồi.
Cô cầm khăn tắm, do dự một chút, cuối cùng lại bỏ xuống, để cơ thể trần trụi bước ra khỏi phòng tắm. Mạnh Hi Tông vẫn chưa ngủ, anh đang ngồi im lặng ở đầu giường. Khi anh ngẩng lên, nhìn thấy Tô Di cứ như vậy tiến tới gần mình, hơi thở trong nháy mắt nghẹn ứ ở cổ họng. Mặt Tô Di nóng bừng, đây là lần đầu tiên cô chủ động dụ dỗ anh. Mà ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn cứ dán chặt lên người cô, không cho cô cơ hội để ngẩng lên. Nhưng từ nay về sau, cô và anh đã là vợ chồng rồi, không phải sao?
Cô trấn tĩnh lại, ngồi xuống bên giường, ngẩng đầu nhìn anh mà không nói. Anh cũng nhìn cô nhưng không phải nhìn vào đôi mắt cô. Ánh mắt anh không chút kiêng dè nhìn dọc từ bả vai cô rồi từ từ trượt xuống, mang theo vài phần vui sướng, mê say. Khi lướt xuống phía dưới, thấy bàn tay cô vô thức ngăn lại tầm nhìn của mình, anh liền nhấc tay cô ra, tiếp tục ngắm nghía.
Tô Di bị anh nhìn như vậy thì cả cơ thể nóng bừng lên như có lửa đốt. Sau khi ánh mắt đã quét đủ một lượt khắp người cô, anh liền gật gù, nói: “Anh càng ngày càng thích em rồi.”
Đầu óc có hơi choáng váng. Thực ra, cô cũng liếc nhìn anh từ nãy đến giờ, vết sẹo dữ tợn trên người càng khiến vòm ngực rắn chắc của anh thêm phần nam tính và đầy sức cuốn hút. Cơ thể cường tráng trước mặt này khiến cô bất giác nhớ tới sự bá đạo và mạnh mẽ của anh mỗi lúc ở trên giường. Chỉ nhớ lại một chút thôi mà đã khiến cơ thể cô bắt đầu có phản ứng rồi.
“Để anh chạm vào một chút!” Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm.
Tô Di rốt cuộc cũng biết anh lúc say và lúc tỉnh khác biệt như thế nào. Khi say, anh vô cùng lịch sự, dù là nhìn hay động chạm đều hỏi ý kiến cô, không những thế, còn đưa ra những lời đánh giá, khen ngợi. Nhưng như thế chẳng phải càng khiến phụ nữ như cô cảm thấy xấu hổ hơn sao?
Nghĩ tới đây, cô liền đáp: “Không được, em không đồng ý.”
Ánh mắt anh mở to, vẻ mặt hết sức đáng yêu, tựa hồ vẫn chưa tin cô lại có thể cự tuyệt anh như thế. Trong lòng Tô Di muốn bật cười nhưng lại nghe thấy anh nói với giọng hết sức nghiêm túc: “Thế thì anh chỉ có thể ép buộc em mà thôi.”
Anh xoay người, đè Tô Di nằm dưới thân mình, động tác hết sức nhanh nhẹn giống như đang áp sát quân địch. Cơ thể cao lớn trong nháy mắt đã ghì chặt lấy người cô, mười đầu ngón tay anh giữ chặt hai tay cô, một nụ hôn nặng nề rơi xuống.
“Em thơm quá!” Anh đã quên mất bước “động chạm” ban nãy vừa hỏi, đôi môi trực tiếp lướt dọc khắp cơ thể cô. Sau những chiếc hôn nóng bỏng, cô thở hổn hển, ánh mắt dần trở nên mơ màng. Anh lần nữa trở lại trước mặt cô, ánh mắt sáng quắc: “Em có muốn không?”
“… Muốn.”
“Muốn mấy lần?”
“À… Hai lần.” Khuôn mặt cô nóng bừng như phải bỏng.
“Cứ bốn lần trước đã nhé!” Rõ ràng là anh đang trưng cầu ý kiến một cách rất lịch sự nhưng cuối cùng lại tự quyết định theo kiểu độc tài chuyên chế quen thuộc. Ngay sau đó, anh và cô hòa làm một.
Tô Di cảm nhận một cách sâu sắc rằng, người đàn ông này dù say hay không thì bản tính vẫn không hề thay đổi. Nhưng cô cũng không có thời gian để nghĩ ngợi quá nhiều, bởi sự tấn công trong im lặng của anh đã khiến cô rất nhanh phải khuất phục trong cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng. Trước đó, vì vết thương ở chân Tô Di mà tròn một tháng anh chưa được chính thức đụng vào người cô. Vì thế, lúc này, anh chẳng khác nào một con mãnh hổ, điên cuồng giày vò cơ thể Tô Di. Nhưng trong lúc giao hòa, bởi vì uống say nên anh nói nhiều hơn, nói nhiều hơn thì dẫn đến phân tâm, mà phân tâm thì thời gian tự nhiên sẽ bị kéo dài ra.
“Thoải mái không?” Anh cứ thế mạnh mẽ chiếm đoạt, chẳng khác nào đang chỉ huy chiến dịch, trong giọng nói còn mang theo cả sự quan tâm hết sức chân thành.
Tô Di đâu còn tâm trí nào để trả lời, cuối cùng không kìm được, khẽ kêu “A!” một tiếng.
Vì thế, anh tự đưa ra nhận định: “Ừm, thoải mái.”
Sau đó, có một khoảng thời gian, cô bị anh ép chặt vào tường, còn anh cứ thế mạnh mẽ tiến sâu hơn. Bỗng nhiên, anh nhớ tới chuyện gì đó, lại đặt cô xuống giường, để hai chân cô quỳ xuống, trong giọng nói còn mang theo vài phần thăm dò: “Làm kiểu này được không?”
Tô Di có vẻ không thích tư thế khuất nhục này cho lắm, nhưng nghĩ tới việc hai người đã là vợ chồng, không thể nói đó là khuất nhục được,
Cô vẫn còn đang do dự thì anh đã trườn đến, trong giọng nói tràn ngập ý cười. “Anh rất thích kiểu này.”
Đôi khi, anh kích động ngoài sức tưởng tượng. Ước chừng đối với người đàn ông này, tư thế đó càng thỏa mãn khát vọng của anh hơn. Nhưng Tô Di không thể không thừa nhận… tư thế này quả thực vô cùng thoải mái.
Một lát sau, anh lại ôm cô, cho cô nằm lên người mình, nghiêm túc nói: “Để cho công bằng… anh cho em ở phía trên, nhưng chỉ một lần này thôi, lần sau không được nữa đâu.”
Tô Di ngồi trên người anh, mặt đỏ như gấc. Những lần trước đều là anh chủ động còn cô phối hợp, đây là lần đầu tiên anh muốn cô chủ động như vậy. Cô chuyển động một cách ngượng ngùng, ngước mắt nhìn anh, anh cũng đang chăm chú nhìn cô với ánh mắt trấn an, gật đầu, nói: “Trung úy, làm tốt lắm!”
Đêm nay, anh khác hẳn đêm say rượu lần trước. Tinh thần tốt vô cùng, thậm chí, đúng như những gì đã nói, anh làm đúng bốn lần trước, vì Tô Di không thể chịu được nữa, anh mới dừng lại. Mà bốn lần là bốn lần của anh, còn Tô Di đâu chỉ có như vậy chứ? Cô thực sự muốn buông lời mắng mỏ, Mạnh Hi Tông như vậy thực không cho ai cơ hội để phản kháng mà.
Mãi đến tận rạng sáng, anh mới chìm vào giấc ngủ say. Ngủ rồi nhưng anh vẫn ôm chặt cô, thậm chí vẫn còn cùng cô hòa làm một. Mà Tô Di, có lẽ bị anh giày vò đến choáng váng, thân thể rã rời nên không tài nào ngủ được. Nhìn gương mặt ngủ ngon lành của anh, cô không kìm được giơ tay lên, vuốt dọc chiếc trán kiên nghị, nhìn xuống hàng mi cong dài, mọi đường nét trên khuôn mặt anh, từng chút từng chút một, cứ thế lưu luyến vuốt ve.
Sống cả đời bên cạnh người đàn ông ưu tú này, thực sự vừa áp lực lại vừa hao tổn sinh lực… Nhưng cô vẫn cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.