Cửa sổ ngăn cách không trung xanh thẳm không một gợn mây, Lục Văn nhìn khung cảnh bên ngoài xuất thần, trợ lý Lâm Uyên lặng yên không phát ra một tiếng động đi đến phía sau, đặt văn kiện xuống, “Người đã đến, đang ở phòng khách tầng dưới.”
Anh thu hồi ánh mắt, cầm văn kiện lên tùy ý lật xem, “Cậu đi ra ngoài trước, nói cho cậu ta, một lát nữa tôi sẽ xuống.” Lâm Uyên nghe anh nói gật đầu xoay người đi, tay vừa mới cầm lên chốt cửa, đã bị Lục Văn gọi lại, “Những thứ cần chuẩn bị thì hãy chuẩn bị sẵn đi.”
Trên văn kiện là tóm tắt cuộc đời của Chu Hành, nơi cư trú hiện tại, nghề nghiệp và tình trạng tài chính. Lục Văn lật xem vài phút, mặt mày tỏ ra lãnh đạm, nhìn không trung bên ngoài cửa sổ nỉ non, “Có vài kẻ đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Những trường hợp như này Lục Văn đã tự thân gặp mặt nhiều rồi, ở phía thành đông Bắc Quyến nhìn mãi đã quen, đối tượng là những con nợ ở khu đó, vay tiền nhưng không có năng lực hoàn trả, cũng có thể là, người thân của những tên đó.
Bắc Quyến là thành phố tồn tại tình trạng giao dịch mại dâm lớn nhất, được chia làm hai khu, địa phận khu phía đông thuộc Lục gia, Lục Văn một người nắm quyền quản lý, khu phía tây là một vài địa điểm giao dịch quy mô nhỏ, rải rác.
Xuống dưới lầu, Lâm Uyên đã chờ bên ngoài phòng khách, giao đến trong tay Lục Văn một xấp hóa đơn tiêu phí thật dày, “Người đã ở bên trong.”
Lục Văn nhận lấy, lật xem, nhìn không tỏ ra cảm xúc gì, cúi đầu đẩy cửa đi vào, cho đến khi xem xong hết xấp hóa đơn tiêu phí kia, mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông xa lạ ngồi ở phía đối diện.
Không thể miêu tả rõ là kiểu khuôn mặt gì, mặt mày người kia lộ ra sự lo sợ thấp thỏm, môi nhấp thật chặt, đôi mắt giấu dưới hàng lông mi dày và dài, vội vàng nhìn anh, lại lập tức cúi đầu.
Việc tiến vào căn phòng này, chờ đợi gặp mặt chủ nợ của em trai, vốn đã khiến Chu Hành cảm thấy thấp thỏm, biết anh ta đang đánh giá chính mình, trong sự thấp thỏm lại hiện ra vài phần sợ hãi.
Anh ta là Alpha, chỉ cần nhìn qua thân hình kia là có thể biết, một Alpha cao lớn với khí thế dọa người. Chu Hành lo sợ rụt rụt đầu vai, làm cổ áo che lại vòng bảo vệ cổ kín mít.
Thấy anh cúi đầu, Lục Văn trong mắt lộ ra vài phần mỉa mai, con nợ vay tiền nên có bộ dạng của con nợ, là bên bị khống chế bởi chủ nợ.
Mở ra chồng hóa đơn tiêu phí của Chu Quân trước mặt anh, “Nhìn đi, có phải chữ ký của em trai cậu tự tay viết không.”
Chu Hành vội vàng cầm lên xem, lại không nghĩ tới xấp giấy tiêu phí lại dài như vậy, tay chân luống cuống, cầm cũng không xong, hóa đơn rơi tán loạn trên mặt thảm, sau đó xấu hổ nhìn Lục Văn.
Nhấp môi cười khẽ, Lục Văn đứng thẳng thân mình, giơ lên hóa đơn, “Không sao đâu, cậu cứ từ từ xem đi.” Hóa đơn trải dài từ trên tay xuống đến tận chân, thậm chí còn trải dài đên bên chân Lục Văn cũng chưa hết, quanh co dài ngoằng như dải mây.
Chu Hành đứng trước mặt anh, tay chân cũng không biết để đâu, “Sao, tại sao lại nhiều như vậy……”
“Đúng vậy.” Lục Văn lắc lắc chồng hóa đơn, “Tại sao lại nhiều như vậy.” Sau đó quay đầu nhìn lại, đọc vài nội dung tiêu phí ra cho anh nghe, cuối cùng nhìn chằm chằm mặt anh, “Cậu ta sắp coi chỗ này của tôi như ngôi nhà thứ hai rồi.” Nói xong câu đó thì cũng thu lại nụ cười, ném xấp hóa đơn lên trên người Chu Hành, “Cậu nói xem, cậu định làm sao bây giờ.”
Run tay nhặt lên hóa đơn, nhìn qua tổng cộng tiền tiêu phí, vẻ mặt Chu Hành lộ ra tái nhợt nhìn về phía Lục Văn, “Ông chủ Lục, tôi……” Cách xưng hô của anh cũng làm Lục Văn không hài lòng, giương mắt liếc người, yên lặng chờ anh nói tiếp.
“Trong tay tôi có mấy vạn tiền tiết kiệm, lập tức có thể trả trước một phần.”
“Mấy vạn.” Lục Văn cười khẽ, “Số lẻ cũng không bằng.” Cũng phiền trán đôi co cùng anh, “Cấp dưới của tôi đã điều tra cậu rất kĩ càng, cậu còn có một tiệm trái cây.”
“Đúng vậy……” Chu Hành gian nan đáp ứng, “Đúng vậy, đó là……”
“Cậu nên hiểu cho rõ.” Lục Văn lạnh giọng ngắt lời anh, “Tôi làm người gọi anh đến đây, không phải là cần sự đồng ý của anh, thiếu nợ thì phải trả tiền, là việc thiên kinh địa nghĩa. Tiền không đủ, lấy tài sản tới thế chấp, nếu chưa trả đủ, bắt người tới trả.”
“Tôi là người kinh doanh, cậu có lẽ không hiểu rõ, nơi này của tôi, đang cần Omega, nhưng cậu cũng không phải Omega, con đường này đi không được. Trở về chuẩn bị sẵn giấy tờ, chờ bán tiệm trái cây kia của cậu, số tiền còn thiếu cấp dưới của tôi sẽ đến tìm cậu bàn tiếp.”
Anh cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, đứng lên muốn rời đi.
“Ông chủ Lục.” Chu Hành gấp đến mức quay đầu xem anh, “Có thể hay không lại ——”
Lục Văn quay đầu, “Không thể, châm chước.” Ánh mắt lạnh lùng liếc qua quét, bỗng nhiên, tầm mắt dừng lại sau gáy anh, đôi mắt nheo lại, “Trên cổ cậu là cái gì?” Vài bước tiến lên, móc lên thứ màu đen đeo trên cổ Chu Hành, “Cậu là Omega à?”