Tông Ngôn Hi cười lạnh một tiếng: “Hối hận? Nếu như lúc ấy tôi chết rồi, anh ấy hối hận thì có ích gì?"
Giang Hữu Khiêm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, một câu cũng nói không nên lời.
"Có thể... Nhưng mà, hai người đã từng có tình cảm..."
Tông Ngôn Hi chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, cô nói vậy mà vẫn chưa hiểu sao?
"Giang Hữu Khiêm cậu là ngốc thật hay đang giả ngốc với tôi vậy? Chúng tôi từng có tình cảm sao? Đúng, là tôi từng có tình cảm với anh ấy, nhưng anh ấy đối với tôi chỉ có tính toán, hiện tại tôi đã không còn tình cảm gì với anh ấy, cho nên, từ đầu đến cuối chúng tôi không hề yêu nhau cậu hiểu chưa?"
Cô dằn cơn tức mới kể xong những lời này.
Giang Hữu Khiêm trong lòng đã rõ, biết ý tứ của Tông Ngôn Hi khi nói những lời này, nhưng mà mục đích của cậu ta tới đây là khuyên cô hồi tâm chuyển ý, đương nhiên không thể đứng ở góc độ của cô mà nhìn nhận vấn đề.
Đương nhiên, đứng tại góc độ của cô thì không thể tha thứ.
Nhưng đứng tại góc độ của Giang Mạt Hàn, anh ấy phạm sai lầm nhưng hiện tại đã hối hận, tình nguyện hối cải.
Không phải có câu nói, đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại?
"Cho anh ấy thêm một cơ hội đi, anh ấy bị thương nặng, hiện rất nhớ chị, chị trở về thăm anh ấy được không?" Giang Hữu Khiêm nói.
Tông Ngôn Hi từ chối thẳng: “Không có khả năng! Cậu trở về đi!"
"Chị xem tôi từ xa chạy đến đây để tìm chị phân trần, chị trở về thăm anh ấy được không?"
Chịu gặp mặt là có được ba phần tình.
Chỉ cần cô chịu trở về gặp Giang Mạt Hàn thì chuyện này còn có thể vãn hồi.
"Cậu đi đi."
Tông Ngôn Hi xoay người đi vào sân một lần nữa, Giang Hữu Khiêm gấp gáp: “Chịu muốn thế nào mới cho tôi một cơ hội chứ?"
"Hối hận của anh ta không bù đắp được những tổn thương của tôi, không khiến tính mạng của con tôi quay trở về được, dựa vào gì muốn tôi tha thứ cho anh ta?!! Còn cậu nữa, tốt nhất là rời khỏi đây ngay, không phải tôi gọi cậu đến đây!"
Tông Ngôn Hi đã dây dưa với cậu ta đủ rồi, không muốn giải thích thêm những lời dư thừa nữa.
Song Eun đứng cách đó không xa, vẫn luôn quan sát động tĩnh của bọn họ.
Không phải anh ta muốn dò xét bí mật của Tông Ngôn Hi mà chỉ sợ cô gặp phải phiền phức, nhìn thấy Giang Hữu Khiêm cứ lôi kéo cô nên nhanh chóng đi tới.
Đồng thời ngăn lại Giang Hữu Khiêm: “Mời cậu rời khỏi đây."
Giang Hữu Khiêm nhìn Song Eun từ trêи xuống dưới từ phải qua trái rồi đánh giá: “Anh là ai? Có quan hệ thế nào với chị dâu của tôi?"
Cậu ta dùng thái độ khinh khỉnh chỉ vào Tông Ngôn Hi: “Tôi nói cho anh biết cô ấy là người của anh hai tôi, tốt nhất anh nên tránh xa chị ấy ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
Song Eun hơi sửng sốt, anh ta vẫn cho rằng Giang Hữu Khiêm là chồng trước của Tông Ngôn Hi, nghe cậu ta gọi Tông Ngôn Hi là chị dâu mới hiểu được cậu ta không phải chồng trước của Tông Ngôn Hi, mà là em rể trước của cô.
Trong lòng bất giác thở dài một hơi, anh ta vốn sợ chồng trước của Tông Ngôn Hi đến dây dưa với Tông Ngôn Hi, càng sợ Tông Ngôn Hi sẽ mềm lòng.
May mắn người tới không phải thế.
Anh nói khẽ với Tông Ngôn Hi: “Cô vào nhà trước đi, chuyện này tôi giải quyết giúp cô."
Tông Ngôn Hi nhìn Giang Hữu Khiêm một chút: “Tôi đã không còn quan hệ gì với Giang Mạt Hàn rồi, cho nên cậu đi đi."
Nói xong liền nói với Song Eun một tiếng cảm ơn rồi đi vào trong nhà.
Giang Hữu Khiêm luống cuống: “Chị dâu..."
"Mời cậu lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi người đến." Song Eun cản lại cậu ta đang muốn bước vào trong, đồng thời chặn đứng cậu ta lại.
"Hừ, anh đừng cho là tôi không biết anh cố ý muốn chặn đứng tôi, không muốn tôi nói chuyện với chị dâu của tôi, anh thích chị dâu của tôi ư?"
Mặc dù cậu ta dùng câu hỏi nhưng giọng điệu vô cùng chắc nịch: “Nếu không vậy anh sẽ không ngăn cản tôi."
"Cô Tông hiện độc thân, tôi theo đuổi cô ấy thì có gì không ổn sao?" Song Eun hỏi lại.
Tông Ngôn Hi là người phụ nữ của anh hai tôi, không ai được cướp đi.
"Tôi nói cho anh biết, tốt nhất nên rút lại lòng dạ này đi." Giang Hữu Khiêm hung hăng cảnh cáo nói.
Song Eun biểu lộ mười phần bình thản, lời nói ra cũng rất có tính uy hϊế͙p͙: “Tôi cũng khuyên cậu tốt nhất ở nơi đây nên biết điều một chút, nếu khôngtôi không để cậu quay về an ổn đâu."
Giang Hữu Khiêm: “..."
Hiện tại cậu ta đang bức xúc nhưng cũng hiểu được hoàn cảnh của bản thân hiện giờ, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa lâu đài huy hoàng này liền hiểu ngay người đàn ông trước mắt này rất quyền thế.
Cậu ta thầm nghĩ, xong rồi, anh hai ơi anh gặp phải đối thủ rồi.
Nói thật lòng thì Song Eun cũng tuấn tú lịch sự, so với Giang Mạt Hàn lại chẳng thiếu gì.
Giọng của cậu ta trở nên mềm nhũn: “À, chuyện đó, tuy hiện tại anh hai và chị dâu đã ly hôn nhưng tình cảm trước kia của bọn họ tốt lắm..."
"Chuyện này có liên can gì đến tôi?" Song Eun tiếp tục chặn đứng cậu ta: “Tôi biết bọn họ đã ly hôn, chúng tôi đều là độc thân, xem như chúng tôi phát triển tình cảm thì cũng không vi phạm bất cứ đạo lý hay trách nhiệm gì. Tôi có lời muốn cậu chuyển lại, mặc kệ lần này cậu tới đây làm gì, là tự câu hay do anh của cậu bảo cậu tới thì nên chuyển lại lời nói này của tôi, trêи đời này không phải sự sám hối nào cũng xứng đáng để tha thứ, anh ta không biết trân quý nhưng có người lại biết trân quý, nếu như anh ta còn chút tình cảm thì không nên đến quấy rầy cô ấy nữa."
Nói xong anh ta xoay người trở vào sân trong, đồng thời người hầu trong nhà cũng đóng cửa lại.
Giang Hữu Khiêm: “..."
"Á, á, anh dừng lại!" Giang Hữu Khiêm hô hào.
Song Eun cũng không để ý tới.
Giang Hữu Khiêm gấp gáp: “Anh nói thật dễ nghe làm sao, thật ra là anh tự nghĩ mình và chị ấy sẽ tốt hơn ư, nhưng mà anh đừng quên rằng trước đây chị ấy đã là người của anh hai tôi, đã từng có ban năm với chồng với anh hai tôi, đã từng chung chăn chung gối, từng hoài thai một đứa con của anh tôi, anh thì là cái thá gì chứ?"
Cậu ta càng nói càng quá quắt: “Nhưng chị ấy hiện tại là phụ nữ từng ly hôn, anh muốn làm hiệp sĩ đổ võ sao?!"
Vốn dĩ cậu ta không có ý xấu, chỉ muốn Song Eun buông tay vứt bỏ ý nghĩ trong đầu anh ta, thế nhưng lời nói ra thật sự quá khó nghe.
Song Eun quay đầu nhìn cậu ta, sắc mặt âm trầm: “Cậu nói thêm một câu tôi tuyệt đối không để cậu về nước, cậu có thể thử một chút."
Giang Hữu Khiêm: “..."
Cậu ta bị ánh mắt quyền uy đầy bức bách của Song Eun dọa sợ nên lập tức ngậm miệng.
Lúc Song Eun cất bước lên lầu thì trông thấy Tông Ngôn Hi đang đứng trêи bậc thang, vừa nãy Giang Hữu Khiêm nói lớn tiếng như vậy nên có lẽ cô đã nghe được rồi?
"Cô đừng nghe mấy lời bậy bạ của cậu ta." Song Eun ý đồ an ủi cô.
Nhưng không tìm được lời nào phù hợp hay lí do thoái thác tốt hơn.
Biểu tình của Tông Ngôn Hi nhàn nhạt, không để ý mấy: “Cậu ta nói đúng mà."
Đoạn tình cảm ấy, hay chính xác hơn là đoạn quá khứ ấy là do cô tự mình trải qua, cho dù đã chấm dứt nhưng cô không thể xóa sạch đoạn ký ức xám xịt ấy, nó chân thật xảy ra trong cuộc đời của cô.
Cô nhìn Song Eun: “Tôi đã đặt vé máy bay rồi, chuyện của anh tôi cũng giúp xong, kỳ thật rất hân hạnh đã quen biết anh... Còn có Niya."
Lúc này Niya đã đi ngủ từ lâu.
Song Eun nghe thấy cô muốn đi thì trong lòng vắng vẻ.
Hai tay xuôi bên người không tự chủ siết chặt.
"Quyết định rồi à?" Anh ta muốn che giấu hoảng hốt trong lòng mình nhưng lời nói ra lại bán đứng anh ta.
Dĩ nhiên là quyết định rồi, vé máy bay cũng đã mua rồi.
Tông Ngôn Hi mỉm cười: “Đúng vậy, mấy ngày nay cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."
Song Eun im lặng, do dự muốn nói chuyện nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Không có lí do để khuyên cô lưu lại.
"Mấy giờ thì bay? Tôi tiễn cô." Song Eun nói.
"Bốn giờ chiều." Cô nói: “Đúng rồi, trả anh cái này..."
Cô vươn tay tháo sợi dây chuyền trêи cổ xuống.
"Cái đó..." Song Eun nói lớn: “Tôi muốn tặng cô."
Tông Ngôn Hi vẫn tháo xuống: “Cái này rất quý giá nên tôi không thể nhận, không làm không nên hưởng."
Cô quay người vào phòng, chuẩn bị tháo mấy món trang sức xuống để bỏ vào trong hộp.
Giang Hữu Khiêm bị nhốt ngoài cổng không thể nào bình tĩnh.
Chị dâu của cậu ta đã bị người cướp đi, cậu ta phải nhanh chóng báo cho Giang Mạt Hàn để anh nghĩ kế sách đối phó.
Hiện đêm đã khuya.
Giang Hữu Khiêm gọi điện thoại tới, Giang Mạt Hàn rất nhanh đã nhận được, từ khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng thì anh không ngủ được nữa, cứ ngồi một mình ở ban công.
Màn hình điện thoại di động không ngừng lóe sáng, anh hờ hững muốn vứt điện thoại, không muốn nhận cuộc gọi.
Bên kia Giang Hữu Khiêm gấp muốn chết.
Gọi mãi không thôi, Giang Mạt Hàn ngại ồn ào mới miễn cưỡng nhận.
"Anh tỉnh rồi sao?" Giang Hữu Khiêm nghĩ rằng anh vừa tỉnh ngủ.
Dù sao đã đêm khuya, nếu không phải có việc gấp thì cậu ta cũng không muốn gọi giờ này.
"Cậu có việc gì?" Giang Mạt Hàn nhàn nhạt mở miệng nói.