Chương 456:
Lâm Tử Lạp đặt cốc xuống dụi mắt, cô ngồi dậy nghĩ tới chuyện anh cố ý đưa cô ra ngoài hỏi: “Anh đưa ra ngoài là vì muốn dẫn dụ Hà Thụy Trạch sao? Nhưng anh ta cũng không ngốc, dễ gì xuất hiện.”
Tông Triển Bạch ngồi trên sofa, vuốt ve máy tóc dài rối bời của cô khi vừa ngủ dậy: “Bởi vì anh muốn kích động anh ta.”
Lâm Tử Lạp gặp Hà Thụy Trạch ở Thương Thành chắc chắn không phải ngẫu nhiên nên chỉ khi nắm chắc tung tích của cô mới có thế bắt cóc cô một lần nữa khi cô ở một mình.
Vậy là chính là nói rõ ràng lúc này anh ta đang giám sát Lâm Tử Lạp sao.
Hà Thụy Trạch luôn một lòng muốn bắt Lâm Tử Lạp đi vì anh ta thích Lâm Tử Lạp.
Vậy thì anh liền cố tình để Hà Thụy Trạch nhìn thấy Lâm Tử Lạp thân mật với anh kích động Hà Thụy Trạch.
Để Hà Thụy Trạch nhanh chóng cướp Lâm Tử Lạp đi một lần nữa.
Lúc này, nếu như Lâm Tử Lạp ở một mình thì liệu anh ta có xuất hiện?”
Lâm Tử Lạp rất nhanh đã hiểu ý của Tông Triển Bạch.
“Vậy thì sao đó có phải em sẽ đi ra ngoài một mình để dẫn dụ Hà Thụy Trạch?”
“Không cần.”
Anh sẽ không để Lâm Tử Lạp mạo hiểm nhưng cho dù anh có lòng tin có thể một tên trúng đích nhưng cũng vẫn không thể lấy Lâm Tử Lạp làm mồi nhử.
“Anh sẽ tìm một người thay thế em…”
“Anh cho rằng Hà Thụy Trạch ngốc sao?” Lâm Tử Lạp ngắt lời anh: “Chúng em quen nhau lâu lắm rồi, anh ta rất quen thuộc với em nên cho dù anh có thể tìm người giống y sì em cũng chưa chắc lừa được anh ta.”
Không bắt được Hà Thụy Trạch cô cũng không yên tâm, anh ta như một trái bom không biết lúc nào phát nổ.
Vì sự yên ổn của cô và hai đứa trẻ, cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Hà Thụy Trạch.
“Hay là cứ để em làm đi.” Cô nhìn anh kiên định, cô biết anh đang lo lắng điều gì nhưng cô bằng lòng tin tưởng anh, tin anh có thể bảo vệ cho mình.
Thấy anh do dự, Lâm Tử Lạp cố ý nói: “Anh không có lòng tin với chính mình sao?”
Tông Triển Bạch nhìn cô một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Bớt kích động, cho dù chuẩn bị tốt trăm ngàn lần cũng không thể không sơ suất, anh không thể để em mạo hiểm.”
Lâm Tử Lạp dựa vào lòng anh: “Em tin anh, sự tồn tại của anh ta làm em quá bất an.”
Cơ thể Tông Triển Bạch rụt về phía sau, sắc mặt giấu trong bóng tối không để người khác nhìn thấy biểu cảm lúc này của mình, Lâm Tử Lạp không nói mà lặng thinh nép vào ngực anh khiến anh dần chấp nhận chuyện này.
Rất lâu sao, anh mới đột nhiên lên tiếng: “Em ngủ thêm chút nữa đi.”
Hai ngày nay cô không sao ngủ được vì vậy khi nãy ngồi trên sofa mới thiếp đi, hơn nữa ngủ cũng không lâu, Lâm Tử Lạp biết chắc chắn anh đi ra ngoài tìm Thẩm Bồi Xuyên sắp xếp chuyện này nên ngoan ngoãn nằm xuống.
Tông Triển Bạch đắp chăn cho cô: “Anh sẽ về nhanh thôi.”
“Ừm.” Lâm Tử Lạp không buồn ngủ nhưng để Tông Triển Bạch yên tâm đi, cô mới nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tông Triển Bạch đợi cô ngủ say mới đứng dậy rời khỏi phòng mà không biết anh vừa rời khói, người vốn đang ngủ ấy liền mở mắt ngay. Lâm Tử Lạp cũng buồn ngủ nhưng sau khi biết kế hoạch của Tông Triển Bạch cô lại không ngủ nổi.
Thà cô thức dậy, cái chăn còn cuộn trên người đi tới bên cửa sổ, chỉ cách một cánh cửa sổ nhưng cô có thể cảm nhận được gió lạnh thấu xương bên ngoài.
Vù vù, cây cối rung nhẹ.
“Cốc cốc…”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Lâm Tử Lạp kiềm chế cảm xúc nhẹ nhàng nói: “Mời vào.”
Cửa phòng vừa mở, Tân Na đứng trước cửa, cô đứng một lúc lâu mà không biết làm sao mở lời.
Rõ ràng lúc vào cô có chuyện muốn nói với Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp đi tới: “Mau ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì?”
Tân Na hơi ngại, không biết có phải lần đầu làm vợ người ta nên mới có cảm xúc e thẹn thế không.