Chương 428:
Cô thẳng thắn nói “Em với anh ta uống nhiều quá, không cẩn thận bị chị bắt gặp, em cũng ngại, anh ta liền kiếm cớ nói dối chúng tôi yêu đương.”
Lâm Tử Lạp hiểu rồi, cô cũng cảm thấy không đúng lắm, vừa nãy lúc bà nội của Tô Trạm tới, hắn cũng không giới thiệu Tân Na.
“Em thấy thế nào, chị thấy Tô Trạm…”
“Giả thì vẫn là giả, anh ta cũng không phải mẫu người em thích.” Tân Na thẳng thắn bày tỏ.
Lâm Tử Lạp cũng không nói nữa, có lúc cô cảm thấy Tô Trạm thực sự thích Tân Na, nhưng có những chuyện, cô tôn trọng quyết định của người trong cuộc.
Giày có vừa hay không, chỉ có người đi mới biết.
Làm bạn bè hay người thân, chỉ có thể quan tâm, không thể can thiệp.
Đây là sự tôn trọng.
Cô ôm bả vai Tân Na “Em quyết định như thế nào, chị cũng đều ủng hộ em.”
Tân Na bật cười, cô thích Lâm Tử Lạp, bởi vì cô rất biết cách quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Tinh tinh!
Lúc này, điện thoại di động trong túi Lâm Tử Lạp vang lên, cô mở máy, thấy màn hình hiện lên…”
Là cuộc gọi từ Bạch Dận Ninh, trái tim cô không khỏi siết chặt. Chẳng biết vì sao mỗi khi nghĩ đến Bạch Dận Ninh là cô lại nhớ tới Diêu Thanh Thanh.
“Em nghe máy đi, chị về trước.” Tân Na tưởng là có mình ở cạnh nên cô không tiện nghe máy.
Lâm Tử Lạp do dự vì cô sợ Bạch Dận Ninh sẽ tìm cô nói về chuyện của Diêu Thanh Thanh. Cô rất không muốn vướng mắc vào chuyện này nữa.
Nhưng bên kia rất cố chấp, cô không bắt máy là Bạch Dận Ninh cũng không dừng, điện thoại liên tục đổ chuông.
Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút trả lời, giọng của Bạch Dận Ninh vang lên ngay sau đó: “Hôm nay cô phải đi à?”
Lâm Tử Lạp đáp: “Có một số việc trì hoãn, ngày mai mới đi.”
“Vậy hôm nay chúng ta gặp nhau đi.” Bạch Dận Ninh nói.
Lâm Tử Lạp đứng trên vỉa hè cúi đầu xuống nhìn ngón chân của mình: “Tôi có việc, e là…”
“Ngày mai cô đi rồi, không nói tạm biệt với tôi sao?”
Lâm Tử Lạp im lặng.
“Tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của cô.” Bạch Dận Ninh lại nói.
Dù sao cũng có quen biết, Bạch Dận Ninh đã nói tới nước này, cô cũng không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý: “Anh đến tìm tôi đi.”
“Tôi cho người tới đón cô, bây giờ tôi không thể ghé qua được.”
“Vậy thì thôi, nói cho tôi biết anh đang ở đâu, tôi tự bắt xe tới.” Để người ta đến đón thì quá phiền phức, cũng quá lãng phí thời gian.
“Cô đến biệt thự đợi tôi trước, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Lâm Tử Lạp im lặng một lúc: “Ừm.”
Cô bước xuống lề đường để bắt xe, đợi khoảng mười phút mới có xe, cô báo địa chỉ.
Sau nửa tiếng, chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Lâm Tử Lạp trả tiền rồi xuống xe.
Bạch Dận Ninh đã báo với Tiểu Liễu. Lâm Tử Lạp vừa xuống xe, Tiểu Liễu lập tức bước tới đón. Cô ấy mỉm cười chào hỏi: “Cô Lâm.”
Sau vài ngày ở chung, Lâm Tử Lạp đã quen với cô bé này, bèn đi qua: “Bên ngoài trời rất lạnh, sao cô không ở trong nhà?”
“Cậu chủ dặn tôi ở đây chờ cô, nói là cô sẽ đến.” Tiểu Liễu cười đáp: “Vào nhà trước đi.”
Lâm Tử Lạp không xa lạ gì với nơi đây, dù sao cũng từng ở mấy ngày.
Bước vào phòng khách, Lâm Tử Lạp cởi áo khoác rồi treo lên móc áo, trong phòng có máy điều hòa và sàn sưởi nên rất ấm áp, mặc áo khoác sẽ nóng.
Tiểu Liễu đi pha cà phê: “Tôi cứ tưởng sẽ không được gặp cô.”