Chương 270:
Cũng là mơ ước và nhiệt huyết của cô.
“Được rồi.” Nghĩ đến bắt nguồn của Bạch Dận Ninh và Dục Tú, vẻ mặt của cô nghiêm túc lên vài phần: “Hắn cứu tôi, là bởi vì Dục Tú.”
Tay Tông Triển Bạch đang xoa bóp cho cô, dừng một chút, chuyện này khiến hắn thật sự kinh ngạc.
Bạch Dận Ninh và Dục Tú có liên quan?
Lâm Tử Lạp vươn tay hứng lấy ánh sáng yếu ớt, nhìn kỹ vòng ngọc trên cổ tay, vòng tay này rốt cuộc có bí mật gì?
“Tôi nghĩ hắn có bí mật.” Lâm Tử Lạp nói ra suy đoán của mình.
Bạch Dận Ninh nói với cô, cô cũng chưa hoàn toàn tin tưởng.
Nếu như nói hắn do Bạch Hoàng Phi nhận nuôi, hắn là bởi vì di ngôn của Bạch Hoàng Phi, nghĩ rằng cô là con gái của Dục Tú mới cứu cô, như vậy Dục Tú và Bạch Hoàng Phi có quan hệ như thế nào?
Về chuyện tình của Dục Tú, Tông Triển Bạch cũng không muốn thảo luận.
Hắn lấy xuống chiếc khăn đã hơi lạnh đi tới phòng tắm, rất nhanh truyền đến tiếng nước ào ào.
Qua chừng bốn mươi phút, Tông Triển Bạch mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra, cổ áo hé mở, những giọt nước như viên ngọc trai chảy trên da thịt màu mặt ong, mái tóc màu đen ướt át lộn xộn, hắn vừa lau tóc đi tới, Lâm Tử Lạp híp mắt buồn ngủ.
Hắn vứt khăn mặt xuống bàn, nghiêng người nằm xuống, chỗ bên này cũng không rộng, ngược lại là bên trong có chỗ.
Thế nhưng hắn muốn ngủ chung với Lâm Tử Lạp.
Lâm Tử Lạp đẩy hắn một chút: “Anh vào bên trong đi.”
Tông Triển Bạch ngăn lại thắt lưng của cô, hướng bên trong, hôn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn ngủ cùng em.”
Lâm Tử Lạp dịch vào trong một chút, né tránh hắn hôn xuống môi, nhường cho hắn một chút không gian: “Ngủ sớm một chút đi.”
Tông Triển Bạch dịch vào trong một chút, cơ thể dán lên người cô, ban ngày đã ngủ rồi, hắn bây giờ không buồn ngủ một chút nào, thầm nghĩ muốn ôm cô, hôn nhẹ nhàng.”
Tông Triển Bạch cảm thấy hắn đúng là người đàn ông khổ sở nhất trên đời này rồi, rõ ràng người đang ôm trong lòng là vợ mình, vậy mà không được làm gì.
Hắn vùi mặt vào mái tóc cô, hương thơm dầu gội bay thoang thoảng, hắn cắn nhẹ, hôn vào gáy cô.
Một nửa khuôn mặt của Lâm Tử Lạp vùi vào trong gối, cô nhìn con trai, con gái đang ngủ say, đưa tay chạm vào má chúng.
Cô bỗng nhớ tới đêm điền cuồng đó, không có dịu dàng kiều diễm, mà tâm trạng lại trở nên u ám.
“Tông Triển Bạch, anh đã ngủ với bao nhiêu phụ nữ rồi?”
Không biết tại vì sao, nghĩ đến hắn đã từng mây mưa trên giường cùng với người phụ nữ khác, trái tim cô đau thắt lại.
Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô.
Mặc dù nói cô luôn luôn xem nhẹ nó, nhưng ấn tượng mà hắn để lại cho cô lại vô cùng sâu đậm.
Đều nói phụ nữ là kiểu người cảm tính.
Cô thấy đúng như vậy.
Đối với người đàn ông lấy đi lần đầu của mình, đều có một loại cảm tình đặc biệt.
Nụ hôn của Tông Triển Bạch khựng lại, chóp mũi hắn vẫn ngửi thấy mùi thơm trên người cô, nhàn nhạt, vậy mà lại làm hắn nhớ mãi không quên.
Giọng hắn có chút khàn khàn, hỏi: “Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Lâm Tử Lạp vùi mặt sâu hơn vào trong gối: “Thuận miệng hỏi thôi, tôi buồn ngủ rồi, ngủ thôi.”
Nhưng Tông Triển Bạch không cảm thấy cô chỉ là thuận miệng hỏi.
Nắm lấy vai xoay người cô lại, Lâm Tử Lạp phản kháng, kìm giọng nói “Anh đừng động vào tôi, tôi buồn ngủ rồi.”