Tồn Triển Bạch hờ hững liếc anh ta một cái, bước chân ra khỏi thang máy.
Giống như biết được lúc này Tông Triển Bạch sẽ về, Tần Lộ Khiết đang cầm tài liệu đứng chờ trước cửa, thấy Tông Triển Bạch đi xuống, cô ta lập tức đi tới: “Phần tài liệu này cần anh kí tên.”
Đối với chuyện ngày hôm qua, cô ta không nhắc một chữ.
Cố tình gây sự sẽ chỉ làm anh chán ghét.
Ngoan ngoãn hiểu chuyện, mới giống như đâm một thanh kiếm mỏng vào trái tim người đàn ông.
Tông Triển Bạch nhận lấy tài liệu, gảy vài nét bút kên chỗ cần ký tên, lúc đưa xấp tài liệu cho cô ta, anh nói: “Buổi tối, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Là đền bù thiệt hại sao?
Tần Lộ Khiết cười: “Được.”
“Em chọn chỗ đi, chọn chỗ em thích.” Đối với người phụ nữ này, anh có trách nhiệm.
Tần Lộ Khiết đi theo sau anh, vừa đi vừa báo cáo lịch trình tiếp theo.
Từ việc cô kích thích Trang Kha Nguyệt bị bệnh tâm thần, các cô đã nhất định không thể chung sống hòa bình với nhau!
Rất nhanh Tần Lộ Khiết đã lấy lại lý trí, đây là địa bàn của cô ta, muốn chơi chết cô, không phải rất dễ dàng sao?
Ánh mắt Tần Lộ Khiết lơ đãng liếc qua bụng cô, đứa bé này cô không thể sinh ra.
“Thư ký Tần quen cô Lâm ư?” Quản lý bộ phận nhân sự đã nhìn ra hai người dường như có ân oán với nhau, nhưng không tùy tiện nói gì, mà chỉ giả vờ như không biết gì cả.
Làm việc ở tập đoàn lớn như thế này, mỗi người đều khôn khéo, không ai là kẻ ngu.
Tần Lộ Khiết vội giải thích: “Chỉ có chỗ đó là còn trống, nên em mới sắp xếp cho cô ấy ngồi đó.” Nói xong, cô ta lại bổ sung: “Em có tư tâm.”
Cho dù cô ta không nói, Tông Triển Bạch cũng sẽ nhìn ra ý đồ của cô ta.
Không bằng cứ thừa nhận.
Bản thân mình không thích cô.
Cô ta cúi đầu: “Có phải em rất hẹp hòi hay không?”
Cô ta đã thẳng thắn như vậy, anh còn có thể nói gì được nữa?
“Đi thôi.” Anh bình tĩnh ung dung, không chút gợn sóng.
Đừng nói Quang Kình nhìn không ra, chính bản thân anh cũng nhìn không ra cảm giác của mình đối với Lâm Tử Lạp, chán ghét cô, thông cảm với cô, còn muốn tìm hiểu về cô, cô khóc, cô cười, trong đó rốt cuộc còn có bí mật gì mà anh không biết hay không?
Chính là một người phụ nữ đầy mâu thuẫn như vậy, đã khơi dậy sự hứng thú trong anh.
Tông Triển Bạch không tức giận, cũng không nói thay cô, trong lòng Tần Lộ Khiết dễ chịu hơn một chút, chắc hẳn trong lòng Tông Triển Bạch, Lâm Tử Lạp cũng không có chút địa vị nào.
Có khi chẳng qua là nể mặt người mẹ đã qua đời của anh mà thôi.
Dù sao cuộc hôn nhân này cũng là mẹ quyết định thay anh.
Nghĩ vậy, trong lòng Tần Lộ Khiết dễ chịu hơn một chút.
Lâm Tử Lạp thấy Tần Lộ Khiết kéo Tông Triển Bạch rời đi, chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Tử Lạp mới ngẩng đầu, bọn họ đúng là thân mật.
Cô không hiểu Tông Triển Bạch thích Tần Lộ Khiết ở chỗ nào, nhìn đơn giản, thật ra lại rất thâm sâu.
Chỉ là những chuyện này có liên quan gì tới cô đâu?
Cô cúi đầu cười khổ.
Gần đến 12 giờ, Lâm Tử Lạp mới tan ca ra về.
Vào lúc này, cả tòa lầu gần như không có một bóng người, ngay cả xe trên đường cũng vắng hơn ban ngày rất nhiều, không có sự náo nhiệt của ban ngày, lại lộ vẻ yên tĩnh hơn.
Cô đứng ở ven đường chờ xe, không lâu sau một chiếc xe taxi chạy đến gần.