Mê Vợ Không Lối Về

Chương 252

Trước Sau

break

Chương 252:

 

Lại kết hợp thêm thợ tạo mẫu vì cô mà suy tính chế tạo trang điểm, không mất đi mùi vị trong sáng ban đầu của cô, lại còn tăng thêm vài phần quyền rũ, ngắm nhìn từ trên xuống dưới, toàn thân toát ra khí chất thanh lịch tao nhã, làm cho người ta bị hấp dẫn, lễ phục màu đen tỏ ra sự cao ngạo, thần thái rất linh động có hồn, khiến cho người ta không thể không bị hớp hồn.

 

Ngay cả thợ trang điểm và Tiểu Liễu là phụ nữ cũng nhìn không chớp mắt.

 

Lâm Tử Lạp từng tham dự qua loại tiệc rượu như này, cô cùng không thấy không quen, biểu hiện rất tự nhiên khéo léo.

 

Cô đứng trước cửa phòng vệ sinh, khẽ cười: “Trên mặt tôi có hoa hay sao mà hai người nhìn chằm chằm tôi như vậy?”

 

“Giày.” Tiểu Liễu khôi phục lại tinh thần, cúi người đặt giày bên cạnh chân cô.

 

Lâm Tử Lạp nhấc chân lên đi vào, rất hợp, độ cao vừa phải, sẽ không cảm thấy không thoải mái.

 

“Đi thôi, cậu chủ đang ở bên ngoài đợi đó.” Tiểu Liễu đưa cánh tay ra để vịn vào tay mình.

 

Chân của Lâm Tử Lạp vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cô cũng không khoe sức mạnh, đưa tay vịn vào Tiểu Liễu.

 

Trong phòng khách Bạch Dận Ninh đang nghe điện thoại, nghe thấy tiếng giày cao gót, anh xoay người, liền nhìn thấy Lâm Tử Lạp vô cùng xinh đẹp đang đi tới.

 

Anh cầm điện thoại di động trong tay, nắm chặt vài giây, đè xuống sự kinh ngạc nơi đáy mắt, nói với đầu dây bên kia: “Tôi rất nhanh sẽ đến.”

 

Nói xong liền cúp máy, nói với Lâm Tử Lạp: “Đi thôi.”

 

Lâm Tử Lạp buông tay Tiểu Liễu đi về phía anh, nắm chặt lấy tay cầm của xe lăn: “Tôi đẩy anh.”

 

“Anh muốn còn không được nữa là.” Bạch Dận Ninh nghiêng đầu nhìn cô, muốn nói một câu cô rất đẹp, nhưng vẫn chưa bật ra khỏi miệng.

 

Ra bên ngoài lái xe đem Bạch Dận Ninh đẩy lên xe, xe của Bạch Dận Ninh đặc biệt thiết kế lại, dưới đất và chỗ cửa xe có lắp đặt ván co duỗi tự động, chỉ cần thuận theo ván đẩy là có thể lên xe, rất thuận lợi.

 

Tài xế để xe lăn cố định lại, xuống xe, sau đó dìu Lâm Tử Lạp lên xe.

 

“Anh muốn tôi cùng anh tham dự tiệc xã giao gì vậy, chúng ta đi đâu?” Sau khi ngồi xuống, Lâm Tử Lạp hỏi.

 

Nếu không thì cô cái gì cũng không biết, tránh phạm sai lầm.

 

“Tiệc họp mặt hàng năm của Bạch thị, ở một quán rượu.” Lúc nói anh quay đầu sang nhìn Lâm Tử Lạp: “Tổng giám đốc nói với tôi có mấy người từ thành phố B đến quán rượu, không biết cô có quen họ hay không.”

 

Hai tay Lâm Tử Lạp không kiềm được nắm chặt, trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Mặc dù tôi sinh ra ở thành phố B, nhưng không chuyên về thành phố B lắm, tôi quen biết cũng ít, làm sao có thể trùng hợp như vậy được.”

 

Cô miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại chờ đợi.

 

Có phải Tông Triển Bạch đến tìm cô hay không?”

 

Tiệc họp mặt hàng năm của Bạch thị rất náo nhiệt, ngay cả Thị trưởng cũng đích thân đến, dù sao cũng là lôi kéo một gia tộc kinh tế xí nghiệp, cũng vì vị trí Thị trưởng mà làm rất nhiều cống hiến.

 

Xe dừng lại, Lâm Tử Lạp nhìn thấy trước cửa quán rượu có một tấm băng rôn rất lớn , bên cạnh đều đã đậu kín xe, đa phần đều là nhân viên của xí nghiệp Bạch thị.

 

Lúc này, Cao Nguyên trợ lý của Bạch Dận Ninh chầm chậm chạy đến, mở cửa xe, cùng với lái xe đẩy xe anh xuống: “Thị trưởng đã tới.”

 

Lâm Tử Lạp nhàn nhạt ừm một tiếng, anh quay đầu, Lâm Tử Lạp đi tới, Cao Nguyên rất có mắt nhìn liền lui sang một bên, nhường vị trí cho Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp cầm lấy tay nắm xe lăn, đẩy anh vào trong quán rượu.

 

Trong phòng khách, ở giữa có một chiếc đèn thủy tinh kéo dài từ trên cao xuống, ánh đèn lóng lánh trong suốt, đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng.

 

Những gương mặt chủ chốt của xí nghiệp đều đang nói chuyện cùng với Thị trưởng, nhìn thấy Bạch Dận Ninh đi tới, mọi người tự giác nhường đường tạo thành một con đường, chưa thấy người đã thấy tiếng, vẻ mặt thân thiết nói: “Thật ngại quá, tôi đến muộn.”

 

Có người phục vụ đi ngang qua, Lâm Tử Lạp bảo anh dừng lại, từ đĩa rượu trên tay anh lấy ra một ly rượu: “Tôi tự phạt ba ly trước vậy.”

 

Ly rượu thứ nhất xuống bụng, anh buông ly rượu xuống tiếp tục ly thứ hai, lần nữa một hơi hết sạch, lúc uống ly thứ ba, Thị trưởng mới mở miệng nói: “Theo lý mà nói anh đến muộn phải phạt ba ly, nhưng mà chúng ta đều hiểu.”

 

Ánh mắt ông đảo mắt qua chân Bạch Dận Ninh, có ý ám chỉ.

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc