Chương 192:
Anh nhìn sâu vào “Lâm Tử Lạp”, lời an ủi vừa ra đến đầu lưỡi anh lại trầm mặc lên xe, lái đi.
“Chúng ta về nhà sao?” “Lâm Tử Lạp” hỏi.
“Nhà?”
Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô ta.
Cô ta cười với anh: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Nói xong câu này Tông Triển Bạch cũng không lên tiếng nữa.
“Lâm Tử Lạp” nhận ra được Tông Triển Bạch dường như không muốn nói nữa, để tránh anh không nghi ngờ, cô ta cũng không mở miệng nữa.
Cho đến khi xe dừng ở một khách sạn, “Lâm Tử Lạp” mới cảm thấy không đúng, bọn họ không phải là trở về biệt thự sao?
“Chúng ta tới nơi này làm gì…” Nhưng là dường như cô ta nghĩ đến cái gì, lập tức im miệng, gò má đỏ ửng ngượng ngùng.
Chẳng lẽ Tông Triển Bạch muốn cùng cô ta…
Càng nghĩ càng kích động, mới đến ngày đầu tiên Tông Triển Bạch đã muốn âu yếm cô ta, sao có thể không kích động được đây.
Tông Triển Bạch xuống xe, mở cửa xe cho cô ta, phát hiện gò má cô ta đỏ bừng.
“Mặt em tại sao lại đỏ vậy?”
“Lâm Tử Lạp” cúi đầu, xấu hổ nói: “Anh đưa em đến khách sạn, còn hỏi em làm gì, đáng ghét.”
Thuê phòng ở khách sạn, không phải để ngủ sao?
Bọn họ một nam một nữ còn có thể làm gì nữa?
Tông Triển Bạch có ngu dốt cũng biết được cô ta nói như vậy là có ý gì, từ khi nào mà Lâm Tử Lạp lại cởi mở như vậy?
Huống chi cô cũng không phải là chưa từng tới, tại sao lần này lại nghĩ như vậy?
Anh không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy buồn nôn.
Có một cảm giác rất phản cảm không nói nên lời.
Trước kia anh rất hy vọng cô có thể lệ thuộc vào mình, nhưng bây giờ anh lại không hề muốn.
Anh cau mày.
“Lâm Tử Lạp” nhận ra vẻ mặt của Tông Triển Bạch có thay đổi, vội hỏi: “Có phải em nói sai điều gì không?”
Anh thả lỏng, thản nhiên nói: “Không có, nơi này là chỗ ở của anh.”
Chỗ ở của anh?
“Lâm Tử Lạp” thầm hốt hoảng, nơi này sao lại là chỗ ở của anh?
Không phải anh ở biệt thự sao?
Hơn nữa vừa rồi anh nói Lâm Tử Lạp đã tới?
“Lâm Tử Lạp” đổ mồ hôi lạnh, cô ta cố kìm nén hốt hoảng, ổn định tinh thần rồi nói: “Đúng vậy, có thể do đầu óc của em không tốt, đã quên mất.”
Tông Triển Bạch mím môi, cũng không đáp lại, đỡ cô ta xuống xe: “Đi thôi.”
“Lâm Tử Lạp” hỏi: “Tại sao chúng ta lại ở khách sạn mà không về nhà?”
“Lúc em mất tích anh đã nói với mẹ em chúng ta rời khỏi nhà, cho nên cứ ở chỗ này hai ngày nữa rồi trở về.”
“Ồ.”
Đến phòng, Tông Triển Bạch mở cửa phòng, đỡ cô ta đi đến, anh đẩy cửa phòng ngủ: “Em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Anh không ở cùng em sao?” “Lâm Tử Lạp” cảm thấy có chút mất mát.
Không phải anh rất yêu Lâm Tử Lạp sao? Lâm Tử Lạp bị bệnh, không phải anh nên ở lại bên cô ta sao?
“Anh có chút việc cần đi ra ngoài.” Giọng nói và vẻ mặt của anh cũng vô cùng lạnh lùng.
Cũng không đối mặt với sự nhiệt tình và kích động của Lâm Tử Lạp.
“Lâm Tử Lạp” cũng không dám làm gì, sợ anh nhận ra sơ hở: “Vậy anh quay về sớm một chút.”
“Ừm, sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong Tông Triển Bạch xoay người đi ra cửa.
Lạnh nhạt đến mức “Lâm Tử Lạp” cảm thấy anh không còn yêu thương Lâm Tử Lạp nữa.
Đi xuống tầng dưới, Tông Triển Bạch quay đầu nhìn một cái, không nhận ra điều gì khác thường, anh mới lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thẩm Bồi Xuyên một cuộc điện thoại.
Rất nhanh đã có người nhận máy: “Đang ở đâu?”