Tiêu Thanh Hà đứng dậy: “Tôi đi kêu người giúp việc chuẩn bị cơm nước”
Hạ Hương Thảo không nhìn cô lấy một cái còn Hạ Lập Nguyên thì chỉ gật đầu với cô.
Sắc mặt của Tiêu Thanh Hà có chút khó coi, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Lúc đi ngang qua người Hạ Diệp Chi, bà ta dừng lại, nói nhỏ nhưng vô cùng nghiêm túc: “Ra đây.”
Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo ngồi cạnh nhau, không biết đang nhỏ giọng nói chuyện gì.
Cô nhìn ông ta một cái rồi theo Tiêu Thanh Hà ra ngoài.
Tiêu Thanh Hà kéo cô vào phòng ngủ trước kia của cô, vừa đóng cửa lại bèn nghiêm mặt nhìn cô: “Video kia rốt cuộc có phải bị người khác quay được hay không?”
Hạ Diệp Chi sững người, cô không ngờ được rằng Hạ Lập Nguyên tin cô, thế mà Tiêu Thanh Hà lại không hề tin cô.
Trong ấn tượng của cô, Tiêu Thanh Hà là một người phụ nữ sống hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông, gửi gắm tất cả hy vọng của mình lên người Hạ Lập Nguyên, vừa yếu đuối vừa không có chính kiến.
“Không phải…”
Hạ Diệp Chi lắc đầu nguầy nguậy, hai con ngươi trong veo, sáng ngời.
Quả thật Tiêu Thanh Hà là một người không có chính kiến, nhưng suy cho cùng bà ta cũng là mẹ ruột của Hạ Diệp Chi , mẹ con liền tâm, bà ta luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như thế.
“Bố và chị con rất tin con, con không được lừa bọn họ.” Tiêu Thanh Hà chau mày, thành khẩn nói.
Thời còn trẻ, gia cảnh không tốt nhưng Tiêu Thanh Hà là một người xinh đẹp, lại biết săn sóc cho người khác, nên Hạ Lập Nguyên mới lấy bà.
Hồi nhỏ cô không biết gì hết nhưng sau khi lớn lên cô đã hiểu, Hạ Lập Nguyên lấy bà cũng chỉ là muốn có người thay ông chăm sóc hai đứa con mất mẹ mà thôi.
Nói khó nghe một chút chính là tìm một người giúp việc làm ấm giường.
Cô không hiểu rốt cuộc Hạ Lập Nguyên có ma lực gì mà khiến Tiêu Thanh Hà tuyệt vọng đến vậy.
“Con đói.”
Hạ Diệp Chi cúi đầu, rồi lại nhìn Tiêu Thanh Hà một cái nữa, cô cũng không biết bản thân nên nói gì nữa.
Sau khi Tiêu Thanh Hà ép cô gả vào nhà họ Mạc, thì sức kiềm chế của cô với bà ta cũng càng ngày càng thấp.
Tiêu Thanh Hà thấy cô như vậy cũng thấy mình cũng hơi quá đáng.
Bà nhìn Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều: “Con xuống đi.”
Hạ Diệp Chi vừa mới ra khỏi phòng thì sự uất ức, sợ hãi trên gương mặt liền mất sạch.
Sau khi cô gả vào nhà họ Mạc, vốn cũng không muốn dính líu gì đến nhà họ Hạnữa, chỉ muốn sống bình yên.
Nhưng người nhà họ Hạ lại không buông tha cho cô.
Nếu đã như thế thì cứ đi rồi xem .
….
Lúc đi qua phòng đọc sách, cô thấy cửa khép hờ, trong phòng đã không còn ai nữa.
Hai bố con họ cũng xuống dưới rồi?
Hạ Diệp Chi mới bước đến cửa cầu thang đã nghe thấy thấp thoáng tiếng người đang nói chuyện, ngoài giọng nói của cha con Hạ Hương Thảo dường như còn có giọng nói của người đàn ông nào nữa.
Lúc này còn có ai đến nhà họ Hạ chơi đây?
Cô hiếu kỳ men theo cầu thang đi xuống, lúc cô nhìn rõ mặt của người đàn ông kia thì toàn thân cứng đờ.
Hạ Lập Nguyên đã nhìn thấy cô, ông vẫy tay với cô ngụ ý muốn cô lại đây, giọng điệu ôn hòa khác với ngày thường: “Diệp Chi, mau qua đây, Đình Kiên kêu em họ đến đón con này.”
Hạ Diệp Chi cũng không ngờ được rằng có thể gặp được “Mạc Gia Thành” ở nhà họ Hạ, trên mặt là sự ngạc nhiên không kịp che giấu.
Hôm nay anh mặc bộ đồ Tây phẳng phiu, đường may tinh tế, vừa nhìn là biết đắt tiền, ý cười như có như không hiện hữu trên gương mặt, tư thế ngồi ung dung, thong dong, tỏa ra khí chất mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, anh cũng ngước mắt lên:
“Chị dâu, anh họ bảo em đến đón chị.”
Lúc anh nói chuyện, ý cười trên môi càng đậm, giọng nói trầm thấp không cảm xúc nghe ra có vẻ gì đó mờ ám.
Hạ Diệp Chi mở miệng, khó khăn lắm mới phát ra tiếng: “Ừ.”
Còn Hạ Hương Thảo dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, bước đến bên cạnh Hạ Lập Nguyên, nhỏ giọng nói gì đó, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Không cần nghe cô cũng có thể đoán ra được chắc chắn Hạ Hương Thảo sẽ không nói chuyện gì tốt đẹp.
Mạc Đình Kiên nhân lúc này quan sát Hạ Diệp Chi, lúc ánh mắt quét qua gương mặt sưng đỏ của cô, trong con ngươi đen như mực của anh lóe lên một tia tàn nhẫn, ác độc, bàn tay đang đặt lên tay vịn ghế sofa bất giác nắm chặt lại.
Cho dù có xấu, có không tốt đi chăng nữa thì Hạ Diệp Chi cũng là người phụ nữ của anh!
Anh còn chưa dám đụng đến cô vậy mà mấy người này lại dám.
Mạc Đình Kiên quét mắt về phía Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo đang ngồi, rồi quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, trầm giọng nói: “Mau qua đây ngồi.”
Hạ Diệp Chi cũng không muốn qua đó ngồi, nhưng phòng cách làm việc không kiêng nể ai của “Mạc Gia Thành” khiến cô phải dè chừng, cô không biết hôm nay anh đến nhà họ Hạ để làm gì nên đành phải nghe theo lời anh trước đã.
Cô không tin Mạc Đình Kiên để “Mạc Gia Thành” đến đón cô.
Cô mới ngồi xuống cạnh “Mạc Gia Thành” liền thấy anh quay đầu nhìn cô, giọng cợt nhả: “Mặt chị dâu sưng vù thế này, suýt chút nữa là em đã không nhận ra chị rồi đấy.”
Lúc này Hạ Diệp Chi mới nhớ ra ban nãy bị Hạ Hương Thảo tát cho một bạt tai, gương mặt sớm đã bị sưng lên, Hạ Hương Thảo đánh rất mạnh, cô đau đến tê dại, nhất thời quên mất chuyện này.
Lúc Mạc Đình Kiên nói chuyện còn liếc mắt về phía Hạ Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên.
Vốn dĩ Hạ Hương Thảo đã sợ khí chất mạnh mẽ, bá đạo toát ra từ Mạc Đình Kiên, lúc này thấy anh hỏi đến gương mặt sưng vù của Hạ Diệp Chi, tim bắt đầu run lên, nhìn cô đầy uy hiếp.
Ấn đường Hạ Diệp Chi khẽ động, để lộ bộ dáng sợ sệt, nhấp nhấp môi nhìn “Mạc Gia Thành” giải thích: “Là tôi không cẩn thận…bị ngã.”
Nói dối vụng về như vậy không cần suy xét tự nhiên cũng nhận ra.
Mạc Đình Kiên khẽ híp mắt, vươn người về phía trước tiến đến gần Hạ Diệp Chi, nói: “Thật sao?”
Hạ Diệp Chi không dám nhìn thẳng vào anh, chột dạ cúi đầu:
“….Thật.”
Mạc Đình Kiên chỉ cười nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ tiếng cười của anh Hạ Diệp Chi có thể đọc ra bốn chữ: Không biết tốt xấu.
“Mạc Gia Thành” lấy danh nghĩa đến đón cô thì từ một phương diện khác cũng có thể chứng tỏ sự coi trọng của Mạc Đình Kiên dành cho cô.
Cho dù anh có phải do Mạc Đình Kiên phái đến hay không, nhưng Hạ Diệp Chi biết nếu cô nói với “Mạc Gia Thành” rằng gương mặt sưng vù này là do Hạ Hương Thảo đánh thì anh nhất định sẽ ra tay giúp cô.
Hạ Diệp Chi thấy bản thân có thể tự giải quyết được chuyện nhà họ Hạ, mặt khác là vì “Mạc Gia Thành” con người này rất nguy hiểm, cô không muốn mình dính líu quá nhiều đến anh ta.
Hạ Lập Nguyên rất hài lòng với câu trả lời này của Hạ Diệp Chi, giọng điệu cũng ấm áp hơn nhiều: “Cậu Mạc đã đến nhà họ Hạ rồi vậy thì ăn cơm đã rồi hãy đi.”
Mạc Đình Kiên tựa người lên ghế sofa, thờ ơ nói: “Được.”
Điều này đối với Hạ Lập Nguyên mà nói quả là một niềm vui bất ngờ.
Mặc dù “Mạc Gia Thành” chỉ là cậu ấm dòng thứ nhưng nịnh nọt, bợ đỡ một chút cũng không sai.
Người giúp việc cầm điện thoại của Hạ Lập Nguyên tới nói là có điện thoại cần ông nhận, nên Hạ Lập Nguyên đành phải nhấc người đi ra ngoài nghe điện thoại, Hạ Hương Thảo cũng nhấp nha nhấp nhổm tìm lý do rời đi.
Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nhìn bốn xung quanh, cau mày thấp giọng hỏi:
“Anh đến đây làm gì?”