Tiếng súng đinh tai vang vọng khắp hành lang chật hẹp của bệnh viện. Âm thanh ấy làm náo loạn tầng 5, các bác sĩ và y tá vội vã lao ra khỏi các phòng bệnh, theo đó là rất đông các bệnh nhân sợ hãi xô đẩy nhau chạy tới chỗ cầu thang.
Trong sự hỗn loạn ấy, dường như có thể nghe rõ tiếng khóc bi thương của Tử Đan. Nó gào lên thảm thiết, hai tay vòng lấy ôm chặt thân thể cao lớn của Đại Vỹ. Hơi thở hắn nặng nhọc, máu từ vết thương chảy ra ngày một nhiều. Nó lay lay người hắn, nước mắt cứ thì cứ tuôn không ngừng, ướt đẫm hai bên má.
- Đại Vỹ, nhìn em này, nhìn em này!
- Anh có nghe em nói không hả, sắc lang?!
- Em cầu xin anh trả lời em đi...
Nó nấc lên nghẹn ngào, nhìn người đàn ông mình yêu thương từng chút một bước qua ngưỡng cửa tử thần. Hắn cố vươn tay, chạm khẽ lên tóc nó, gắng nói nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh nhỏ, rất nhỏ.
- Em thật đẹp... - Chưa dứt câu, hắn đã lại quặn người vì đau, nhưng hắn vẫn cố.
Nó nâng khẽ cổ hắn lên, ghé sát tai mình vào môi hắn.
- Mèo con, em nói... yêu tôi được không?
Đôi mắt ướt nước của nó lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Câu nói của hắn làm nó đau càng thêm đau, những gì anh muốn chỉ có vậy sao? Nước mắt nó chảy ngày một nhiều, hai tay run rẩy cố giữ lấy hắn. Nó vội vàng gật gật đầu, cố nói trong nước mắt:
- Vâng, em...
Nhưng, mắt hắn đã nhắm, tay cũng đã buông thõng xuống nền nhà. Tử Đan trợn mắt nhìn, cảm giác như trái tim mình vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Nó trở nên hoảng loạn, siết chặt tay áo hắn mà lay mạnh:
- Này, tỉnh dậy đã!! Em chưa nói hết mà...
- Anh không được đi... Em chưa nói...
Rồi nó gục đầu xuống ngực anh, trong một khắc lại muốn kìm nén tất cả cảm xúc này. Tiếng nó khóc giờ đây chìm vào những âm thanh hỗn độn, rất nhỏ, như lời thì thầm của hắn trước lúc ra đi.
Chiếc váy cưới trắng tinh khôi giờ nhuốm sắc đỏ tươi của máu.
Sự thống khổ giằng xé trái tim của người thiếu nữ, khi phải tận mắt chứng kiến người đàn ông mình yêu rời xa nhân thế.
Nếu có người nào thấu hiểu được nỗi đau của Tử Đan, thì người đó hẳn là Lã Thanh. Cô gái kiêu ngạo giờ đã hoàn toàn biến mất, bất chấp đôi chân vì bị thương nặng mà không thể đi lại, nhỏ nhảy vội ra khỏi chiếc xe lăn, bò về phía anh trai của mình. Nhỏ gào lên, nghe trong giọng nói cái đau đớn đến tột cùng:
- Không, không!! Đừng bỏ em mà anh hai, em không muốn mất đi thêm một người anh nữa... Xin anh...
Nhỏ ngã gục trên đất, tay đấm liên tục xuống sàn, miệng không ngừng gọi tên hắn. Thân ảnh nhỏ bé lăn lộn trên mặt sàn lạnh ngắt, tiếng khóc đầy đau đớn như kéo dài mãi không thôi.
Ngọc Doãn là người duy nhất còn giữ nổi bình tĩnh, hay nói đúng hơn, anh đang đau khổ tới không thể khóc nổi. Anh chỉ biết đỡ lấy Lã Thanh, ôm nhỏ vào lòng mà vỗ về:
- Em đừng khóc nữa... Em đừng khóc nữa... - Anh siết chặt lấy Lã Thanh, hôn lên mái tóc rối xù của nhỏ. Còn nhỏ thì cố vùng vẫy, gào thét muốn thoát ra mà lại bên Đại Vỹ.
Mất Cẩn Nhi, anh đã khổ lắm rồi. Giờ đến cả ŧıểυ Vỹ cũng rời bỏ anh mà đi, tình cảnh này dù cho có muốn, cũng chẳng thể rơi một giọt nước mắt. Cuộc đời thật quá trớ trêu!
Anh cẩn thận đỡ nhỏ lên xe lăn, rồi quay sang vác Đại Vỹ lên vai. Lồng ngực anh thắt lại khi sau gáy không cảm nhận được gì chỉ chút ít hơi thở ấm nóng của hắn. Anh đưa hắn vào phòng cấp cứu rồi trở ra, uể oải ngồi phịch xuống ghế. Mặt anh cúi gằm, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, chỉ một.
_______
Đã một tiếng đồng hồ trôi qua, không khí trong bệnh viện dần trở lại như bình thường. Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng đỏ.
Diệp Tử Đan ngồi bó gối bên cửa phòng. Chiếc váy cưới mà hắn và nó cùng đi chọn cách đây một tháng giờ đã nhàu nát, sắc trắng tinh khôi như chìm trong màu đỏ đau thương. Mắt nó đỏ lựng, sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Vạn nhất hắn vào đó rồi không trở ra nữa, nó phải làm sao?
Nỗi đau giằng xé con tim nó, mọi hiện thực lúc này như vỡ vụn, chỉ còn hình ảnh hắn tràn đầy tâm trí nó.
Cửa phòng bệnh bật mở, vị bác sĩ tháo khẩu trang ra, giọng nặng nề:
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...
Cả bầu trời như sụp đổ thẳng xuống đầu nó.
Hắn được đẩy ra ngoài trên chiếc giường kéo, cả người được phủ dưới một tấm khăn trắng mỏng. Nó run rẩy vịn vào cạnh giường, bất lực lật khăn ra. Khuôn mặt anh tuấn của hắn giờ đã không còn sức sống, mắt nhắm nghiền. Nó lại khóc, nước mắt cứ thế rơi lên mắt, lên má hắn.
Tử Đan vuốt khẽ tóc hắn, mái tóc đen mượt thoang thoảng hương bạc hà, đưa ngón tay luồn vào từng lọn một cách chậm rãi, lưu luyến. Rồi nó cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn. Bờ môi hắn lúc này đã lạnh cóng, nhưng điều này chẳng còn quan trọng nữa. Nó thì thầm:
- Em yêu anh...
__ 3 năm sau __
Đó là ngày trời âm u, gió thổi từng cơn lạnh buốt. Trên bãi đất rộng cùng những trảng cỏ xanh rì, có một người phụ nữ vận đồ đen đứng lặng yên. Trước mặt cô ấy là một ngôi mộ làm bằng đá được thiết kế tinh xảo, trên mặt bia có tấm ảnh cùng dòng chữ khắc mạ bạc sáng loáng.
Cô đặt bó hoa xuống, môi khẽ nở nụ cười, nhỏ giọng:
- Đại Vỹ, mai là ngày cưới của Lã Thanh và Ngọc Doãn rồi, em tới để báo tin mừng với anh.
- Chắc em sẽ không tới, không phải vì em không chúc phúc cho họ đâu.
- Chỉ là nhìn thấy Lã Thanh trong bộ váy cưới, em có chút chạnh lòng.
-...
Cô thở dài, đứng lên toan bỏ đi. Nhưng giọng nói của một đàn ông níu bước chân cô lại.
- Có vẻ ta tâm ý tương thông rồi, Tử Đan.
- Anh Doãn?
Trương Ngọc Doãn bất ngờ xuất hiện trong bộ vest đen lịch lãm. Anh nhoẻn miệng cười, cái nụ cười quen thuộc mà anh vẫn thường treo trên khuôn mặt tuấn mĩ cách đây nhiều năm khi cô còn bị giam giữ tại biệt thự họ Hồ. Anh đưa mắt nhìn ngôi mộ, đáy mắt vương chút nét buồn thương.
- Anh định tới gửi thiệp mời cho cậu ấy, nhưng bị em đi trước một bước rồi.
Cô bật cười thành tiếng, lâu không gặp, Ngọc Doãn vẫn vậy, vẫn cợt nhả và thích bông đùa như thế.
- Cậu ta thương Thanh Thanh nhất, nếu không được mời chắc chắn sẽ dỗi ngay... - Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp - Vậy còn em? Mai sẽ tới chứ?
Cô liếc mắt đi chỗ khác, nét mặt vẻ áy náy như né tránh câu hỏi của anh. Hiểu ý, Doãn tiến về phía cô, đặt vào tay cô một tấm thiệp màu hồng.
- Thanh Thanh đã gửi em một, còn cái này của anh. Xin em đừng suy nghĩ quá nhiều, đã ba năm rồi, nếu cậu ấy biết em vẫn chưa buông bỏ được nỗi đau, thì sẽ rất giận đấy.
Cô nhìn tấm thiệp trân trân, cảm giác có cái gì đấy nghẹn ứ trong cổ họng.
- Vậy còn anh, từ ngày chị Cẩn Nhi mất, anh đã tới bar không biết bao nhiêu lần, đúng chứ?
Mắt Ngọc Doãn khẽ động, nụ cười trên môi anh vụt tắt.
- Phải, anh đã cố nốc thật nhiều rượu, như để quên đi cổ. Nhưng mỗi lần trở về nhà, cái mùi thơm nhè nhẹ của trà hoa cúc cứ vờn quanh chóp mũi anh, mặc dù trong ngôi nhà ấy giờ đây chẳng còn ai uống trà hoa cúc nữa.
Chủ đề ấy khiến anh đau lòng. Anh giả vờ như mình có một cuộc hẹn quan trọng, rồi nhanh chóng rời khỏi khu nghĩa trang. Lái xe, lòng anh ngổn ngang trăm bề, bao kí ức đột ngột bủa vây tâm trí anh. Rồi hình ảnh Cẩn Nhi trước khi chết đột ngột hiện lên, từng lời cô ấy nói văng vẳng bên tai anh, rõ ràng hơn bao giờ hết.
" Sau tủ tường, có vài thứ kí gửi cho anh... "
Anh nhấn ga, lồng ngực dâng lên thứ cảm xúc khó tả.
Vừa về tới nơi, Ngọc Doãn đã chạy vội lên tầng, chạy thẳng vào phòng của Cẩn Nhi. Từ ngày hai người kia ra đi, theo ý anh, mọi thứ trong phòng họ vẫn được giữ nguyên, như để nhắc nhở anh và Lã Thanh rằng, ngôi nhà này từng có những con người quan trọng.
Ngọc Doãn mở vội tủ tường, nó trống hoác, chẳng có gì trong đó cả. Nhưng anh không bỏ cuộc, đưa tay lần mò từng ngóc ngách trong đó. Một mảnh tường đột ngột mở ra khi anh ấn mạnh vào, bên trong là cái hốc nhỏ. Ở đó có một gói trà Thiết Quan Âm cùng một lọ hoa bỉ ngạn đã héo rũ.
- Đây là thứ cô kí gửi đó sao, đồ khó ưa? Tôi... đã có chút mong chờ hơn thế này đấy.
Anh lôi từng thứ một ra, đem chúng đặt lên bậu cửa sổ phòng cô, ngửa mặt nhìn lên trời mà nói thầm:
- Ngày mai... chúc phúc cho tôi nhé, Cẩn Nhi.
Thời gian không xóa nhòa kí ức, nhưng nó làm dịu đi phần nào những đau thương. Sau 3 năm, mỗi người trong số họ đều đi trên một con đường riêng, nhưng quá khứ đẹp đẽ khi xưa vẫn kết nối họ với nhau.
Nó vẫn yêu hắn, cánh cửa trái tim lặng lẽ khép thật chặt.
Anh và nhỏ trao cho đối phương nửa đời còn lại, nói lời thề nguyện bên nhau trọn kiếp trên bục lễ đường.
Một vụ bắt cóc trớ trêu mở đầu câu chuyện.
Rồi một đám cưới viên mãn trở thành chương cuối cùng.