Anh quay lại với cô gái trước mặt, cười nhẹ:
- Tôi sẽ bắt đầu công việc ngay khi cô rời khỏi đây, Cẩn Nhi.
- Cứ làm cho xong đi
- Nhỏ đang sợ xanh mặt vì cô đấy, biến đi!
- Nói gì hả?
Cô chĩa khẩu súng lục vào đầu Ngọc Doãn, cùng lúc anh đứng lên, kề súng vào cổ cô, động tác của cả hai đều nhanh và gọn bất ngờ.
- Giờ sao? Có đi không hay để tôi găm một lỗ vào người?
Trương Ngọc Doãn vốn tính tình thoải mái, hay cười, nhưng hễ động tới Cẩn Nhi là ngứa mắt, lúc nào cũng chờ cơ hội giết cô. Anh sẵn sàng xử lí thẳng tay vì thừa hiểu Hồ Đại Vỹ cũng chẳng mặn nồng gì nàng vệ sĩ này.
- Mình tôi bảo vệ Tiểu Vỹ là đủ rồi, ảnh còn mướn cô về làm gì không biết
- Tiểu mĩ thụ như anh thì làm nên cơm cháo gì chứ?
- Cô nói ai là thụ hả?
Mắt anh long lên, hai hàm răng nghiến chặt, ghì họng súng lên chiếc cổ trắng ngần của Trịnh Cẩn Nhi.
- Anh đó, tên nằm dưới nhiều mồm!
- Cô....
- Cẩn Nhi, mau xuống đây! - Đại Vỹ lớn giọng gọi cô.
Cô cười nhạt, quay lưng ra khỏi phòng. Trương Ngọc Doãn cố xóa bỏ cơn tức giận, trở lại với nhiệm vụ của mình. Tử Đan nhìn chằm chằm khẩu súng trên tay anh, mặt cắt không còn một giọt máu, hai chân vì thế mà run lên sợ hãi.
- A, xin lỗi...
Anh gãi gãi đầu, cười xòa trấn an cô rồi ném thứ trên tay sang một bên.
- Nãy tôi hơi nóng, tôi không ưa cô ả đó cho lắm... - Anh vừa nói vừa cởi trói cho Đan, để nó ở tâm thế thoải mái nhất mà trả lời anh.
- Ok, ta bắt đầu nhé... Ớ??
Lúc anh nhận ra thì nó đã chạy biến khỏi phòng từ lúc nào, cánh cửa mở toang sau lưng tên ngốc ấy, người còn đang ú ớ không biết nó đâu.
Diệp Tử Đan chạy trối chết trên dãy hành lang dài rộng lớn, nền nhà đá cẩm thạch làm nó trượt chân tí ngã mấy lần liền. Lúc này nó chẳng biết phải làm gì, nỗi sợ hãi choán hết tâm trí nó lúc này. Nó thấp thỏm không biết nó có bị bắt lại không, hay có khi còn bị bắn nát sọ không biết chừng.
- A, có căn phòng...
Nó mừng rỡ khi rốt cuộc dinh thự đáng sợ này cuối cùng cũng có chỗ cho nó trốn tạm một lúc. Nghĩ vậy, Tử Đan ngay lập tức đẩy cửa lao vào phòng, xong nhanh chóng khoá lại, tự trấn an bản thân mà điều hoà nhịp thở dồn dập của mình.
- Cô đang làm trò gì trong phòng làm việc của tôi vậy?
-.....
- Lúc cần thì lại câm như hến
Hồ Đại Vỹ tặc lưỡi, rời mắt khỏi đống giấy tờ, thu tầm nhìn về phía người thiếu nữ còn đang ngây ngốc nhìn hắn
- Sao? Muốn gì?
-.....
- Tôi nhớ mình đã bảo Ngọc Doãn sửa soạn cho cô xinh đẹp một chút mà nhỉ, rốt cuộc tên đần đó chẳng làm được gì cả.
Hắn đứng dậy, tiến lại gần nó.
- Anh.... - Tử Đan bối rối lên tiếng
Tên chủ tịch ấy bất ngờ đập mạnh tay lên cánh cửa sau nó, áp sát cơ thể nhỏ bé của nó vào cửa. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tai nó làm nó giật nảy mình, bàn tay nhỏ cố đẩy hắn ra mà không được. Hơi thở trầm thấp của hắn phả nhẹ từng hồi vào cổ nó, hắn nói nhỏ:
- Được rồi, để chính tay Hồ Đại Vỹ đây sửa soạn cho cô...
Dứt câu, Diệp Tử Đan còn chưa hiểu mô tê gì thì hắn đã chiếm trọn bờ môi hồng nhạt của nó mà chẳng thèm xin phép. Cái quái gì đang diễn ra vậy?? Đại Vỹ hôn nó nồng nhiệt và không hề có dấu hiệu dừng lại, hắn còn biến thái mυ"ŧ nhẹ môi dưới của nó, tách dần hai hàng răng nó ra mà đưa lưỡi khuấy đảo bên trong. Tay hắn nhanh chóng luồn qua chiếc áo phông mỏng, cởi cái tạch rồi ném luôn chiếc áo ngực nhỏ màu hồng xuống đất.
- Chẳng phải.... hai lựa chọn đó như nhau sao? - Nó ấp úng, xong cũng chỉ biết siết chặt ngực áo hắn.
Lúc này, khuôn mặt nó đỏ bừng, không dám gật cũng chẳng dám lắc, chỉ biết yên phận đứng trong vòng tay hắn mà chịu trận.
- Em cũng khá là ngoan đấy, mèo con.
Hắn hắc hắc cười, lưu luyến hôn Tử Đan thêm lần nữa rồi buông nó ra, ngồi lại vào bàn làm việc. Xong, hắn trưng ra cái bản mặt quyến rũ chết người, ngọt ngào trêu nó:
- Tiếc là tôi khá bận, không thể chiều em lúc này, giờ thì ra khỏi đây đi, đồ ngốc.
Nó ngây người nhìn hắn, thực chẳng hiểu tên thiếu gia họ Hồ đó nghĩ gì, trêu đùa cho đã rồi dừng tay đi làm việc sao? Đúng là không ưa nổi mà!