Một thời gian sau khi được thả tự do khỏi dinh thự, mặc dù đương nhiên Hồ Đại Vỹ không một chút hài lòng, Tử Đan đã trở lại với nếp sống thường nhật của mình.
Sáng đi học, chiều làm thêm ở một công ty nhỏ. Công việc của nó chỉ là soạn thảo lại các văn bản tài chính, chứ không trực tiếp tham gia vào bộ phận. Việc này nó phải giấu kín không cho Đại Vỹ biết, vì hắn chắc chắn sẽ nổi hết gân xanh gân đỏ lên vì nó không làm ở Hồ Thị mà lại đi chọn cái chỗ bé tí không chút tiếng tăm này. Nhưng nó thích công việc này, không quá vất vả mà môi trường lại rất thoải mái, thân thiện.
- Tử Đan, soạn giúp anh báo cáo tài chính tháng này.
- Tử Đan, đánh máy hồ sơ này cho tôi.
- Tử Đan, bê tập tài liệu này qua chỗ trưởng phòng nhé.
- Tử Đan,...
- Tử Đan,...
-....
Thực ra thì trông nó giống chân sai vặt hơn là nhân viên thực tập.
Tử Đan chạy qua chạy lại, làm hết việc này đến việc khác, nó không than thở lấy một lời vì quan trọng là phải tích lũy kinh nghiệm. À, thực ra đấy là nghĩ thế, chứ nó cũng ức muốn chết. Suốt ngày Tử Đan này, Tử Đan nọ, đến bưng tách caffee từ bàn này sang bàn bên cạnh cũng í éo tên nó. Thôi, phận thực tập sinh, phải chấp nhận.
- Dương Tổng, đường này.
Giám đốc chi nhánh xun xoe bám lấy người đàn ông trẻ vừa xuất hiện. Ông ta cười hềnh hệch giả tạo, cúi thấp đầu, xoa xoa hai lòng bàn tay, trông chẳng khác nào một con cún đang vẫy đuôi. Anh chàng kia nhếch môi, dáng dấp cao lớn điển trai.
- Được rồi, Giám đốc Triệu. Tôi đã nói sẽ cân nhắc về việc thu mua nơi này làm chi nhánh của Dương Ân.
- Vâng vâng, nơi này mà được ngài chiếu cố thì còn gì bằng ạ.
Dương Bạch đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở thân ảnh nhỏ bé đang lúi húi lục tung chồng tài liệu, làm rơi liểng xiểng hết tờ này đến tờ khác.
- Này, Tử Đan, cẩn thận một chút! Em làm lộn xộn hết giấy tờ của chị rồi!
Một nữ nhân viên ưỡn ẹo lại gần nó, gân cổ lên hằm hè. Cô ta cau có mặt mày, hai tay chống nạnh. Diệp Tử Đan vội vã nhặt chúng lên, cúi đầu vẻ hối lỗi:
- Trưởng phòng, xin lỗi chị. Em sẽ xếp gọn lại ngay.
- Nhanh nhanh cái tay lên!! - Cổ tặc lưỡi, xong ngúng nguẩy trở lại bàn.
Cậu chuyển hẳn sự chú ý sang Tử Đan,bỏ mặc ông giám đốc còn đang mải nịnh hót luôn miệng. Cậu vẫy tay, cất tiếng gọi:
- Tử Đan!
- Hử?
Nghe tiếng, nó quay người nhìn về sau, bắt gặp nụ cười quen thuộc của Dương Bạch, liền vội vã chạy lại phía cậu.
- Anh Bạch, anh làm gì ở đây?
- Anh đang đi thị sát, xem xét thầu chi nhánh mới. Còn em?
- Em là nhân viên thực tập a. Vậy công ty anh không...
- À, may nhờ em nói giúp anh vài lời, Dương Ân chỉ bị sụt giá cổ phiếu chứ không bị Hồ Thị đánh sập hẳn.
Nó nghĩ ngợi, xong giơ ngón cái lên:
- Thế thì tốt quá!
Giám đốc Triệu nghe được cuộc nói chuyện bèn lân la lại gần, hí hửng cười cười với Dương Bạch:
- Ngài cũng biết cô nhân viên này sao? Tôi thực ra định cất nhắc cho cô ấy vào làm chính thức.
- Vậy thì tốt, thủ khoa đại học Tokyo mà đi làm nhân viên thực tập thì hơi buồn cười đấy. - Cậu mỉm cười, đôi môi anh đào giãn ra nhẹ nhàng mà quyến rũ, tay khẽ vuốt nhẹ tóc nó.
Tử Đan di di mũi giày xuống nền nhà, mặt phủ một tầng sương hồng:
- Thủ khoa gì chứ, đầu vào thôi mà học trưởng.
- Cựu học trưởng. - Dương Bạch nháy mắt, gõ nhẹ vào trán nó. - Phải rồi, tối nay em bận gì không? Anh muốn mời em đi ăn, định ngỏ lời mấy hôm rồi mà chưa được.
_______
_ Nhà hàng Đèn Lồng _
Dương Bạch cẩn thận đi trước, kéo ghế cho Tử Đan ngồi. Cậu từ trước đến nay luôn tỏ ra là một người lịch thiệp và lãng mạn, mẫu đàn ông mà các cô gái thầm ước.
- Quả nhiên ăn đồ Trung thì Đèn Lồng là ngon nhất ha.
- Em nói phải, quán này ngày trước anh với em từng ăn. Em nhớ không?
Tử Đan cho miếng đậu hũ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống. Đầu nó hiện tại đang load cực chậm, nó vẫn chưa nhớ ra Dương Bạch đang nói đến lúc nào. Chịu thua, nó lắc lắc đầu, thuận tay gắp thêm một miếng tôm sốt cay to.
Cậu bật cười:
- Em đúng là não cá vàng. Em mời anh đi ăn xong tỏ tình ở đây mà, không nhớ hả? Tử Đan lúc đó dịu dàng thục nữ, mặt lúc nào đứng gần anh cũng đỏ gay ngượng nghịu.
Nó dừng đũa, cả người cứng đờ. Lần nào... đứng cạnh...c...cũng thế á? Nó không biết đấy, thật là muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho rồi. Mải nghĩ, miếng thức ăn lúc nãy chưa kịp nuốt bất ngờ nghẹn lại ở cổ họng, đè lên thực quản của nó. Nữ nhân nhận ra thì đã quá muộn, không kiềm được mà ho sù sụ, mắt thì ngấn lệ, cố sống cố chết mãi mới nuốt được xuống.
Dương Bạch thấy thế thì nhanh tay lấy nước và khăn giấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nó, ân cần hỏi:
- Em không sao chứ? Ăn từ từ thôi.
- Khụ khụ... em không... khụ... không sao... - Nó mệt mỏi vuốt vuốt ngực, thở hổn hển - Cảm ơn... anh.
- Em không có. Tại anh tự dưng nhắc lại mấy chuyện đó cho nên... - Nó cố bào chữa.
Quán ăn bất ngờ nhộn nhịp, phục vụ hớt hải tập trung lại ở cửa ra vào, xếp thành hàng dọc tạo lối đi. Bước vào là hai nam hai nữ, ai nấy đẹp như tạc, phong thái ngút trời.
Họ theo lời mời đon đả của bà chủ quán vào bàn VIP đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng vừa đi được hai ba bước đã đứng khựng lại hết, đưa vẻ mặt khó hiểu về phía bàn của Tử Đan và Dương Bạch.
- Đại Vỹ?!
Ngọc Doãn len lén nhìn vẻ mặt của bạn thân mình, ai ngờ giật thót người. Mặt Hồ Đại Vỹ đen lại, gân máu như nổi đầy đầu, răng nghiến lại. Anh biết giông bão sắp kéo đến, liền nhanh chóng lôi Lã Thanh và Cẩn Nhi núp sau băng ghế cách đó hai bàn.
- Em đang làm gì ở đây... với tên họ Dương này hả?