- Đại Vỹ, vụ làm ăn đó vẫn sẽ tiếp tục phải không?
Người đàn ông ngồi ở ghế sau lặng người nhìn ra bên ngoài khung cửa kính, trầm mặc lạ thường. Xong, hắn nhếch môi, để lộ nụ cười sắc lạnh mà đẹp vô ngần.
- Tuỳ anh, tôi không có thời gian để lựa xem con nhỏ nào đủ tiêu chuẩn để giao đi, hiểu chưa? Cứ quẳng vào hầm, gắn camera vào để tôi nghía qua.
- Rõ
______
Trong giới kinh doanh, không ai là không biết tới Hồ Đại Vỹ - vị công tử trẻ tuổi mà đầy tài năng trên thương trường. Hắn sở hữu công ty bất động sản Hồ Thị lớn nhất nhì đất nước, đảm đương vị trí chủ tịch khi chỉ mới 24 tuổi. Tuy bề nổi là thế, nhưng không mấy ai biết được rằng con trai độc nhất của Hồ gia cũng rất có tiếng tăm trong thế giới ngầm, đặc biệt có thế lực rất lớn.
Đại Vỹ đương nhiên không tuỳ tiện hạ thủ bất kì ai, chỉ đôi khi qua lại và thực hiện mấy phi vụ bạc tỉ nhằm kiếm thêm ít lợi nhuận đẩy vốn Hồ Thị lên cao hơn. Hắn chủ yếu dính đít ở cái bàn làm việc suốt ngày, xử lí các dự án lớn và bàn bạc công chuyện với những nhà thầu có hứng thú với đất đai.
- Đại Vỹ, xong việc rồi. Check cam đi!
Đó là Ngọc Doãn, thư kí kiêm cộng sự thân cận của hắn. Chắc chỉ có anh ta mới dám gọi trỏng tên hắn một cách thản nhiên thế.
Hồ Đại Vỹ liếc mắt lên nhìn chiếc laptop Doãn vừa đem vào. Hình ảnh trong đó tối tăm và không được rõ nét, âm thanh chỉ có tiếng thở hổn hển hay những lời than khóc sợ hãi của gần chục cô gái trong căn phòng chật hẹp. Một vài người đi qua đi lại, thi thoảng cố gắng đập mạnh lên cánh cửa sắt lớn một cách tuyệt vọng. Số còn lại chỉ biết khóc lóc và sợ hãi ngồi yên một chỗ.
Ánh mắt hắn dừng lại trước một cô gái nhỏ nhắn ở góc phòng, đang bình tĩnh an ủi những người xung quanh, nụ cười treo trên khuôn mặt xinh đẹp pha nét ngây thơ.
- Doãn, cô gái này...
Hắn chỉ vào màn hình, bất ngờ lên tiếng, kéo tầm nhìn của tên thư kí về phía đó
- Kêu người đưa cổ về dinh thự, tối nay tôi nghỉ làm sớm.
- Hả? Tự dưng đưa ả về làm gì, tối nay tôi không có rảnh.
- Muốn bị đuổi việc hả?
- Anh đâu có gan rời xa tôi chứ - Anh cười nghịch ngợm, tay nhanh nhẹn đóng laptop lại.
- Đùa chút thôi, anh về tới là ả sẽ có mặt ở nhà.
Ngọc Doãn cung kính cúi đầu rồi ra khỏi phòng, để lại một mình Hồ Đại Vỹ chìm vào khoảng không tĩnh lặng. Hắn vốn ưa thích sự yên tĩnh, miễn không có tiếng động, dù ở đâu đối với hắn cũng là hoàn hảo. Thói quen này khiến hắn ít nói hẳn, để suy nghĩ nhiều hơn, nhưng rõ ràng không phải về ba cái mảnh đất tẻ nhạt đang lên giá hay rớt thảm hại.
Hắn khẽ mỉm cười, tâm trí thoáng hiện lên khuôn mặt ngây ngốc của cô gái nhỏ ban nãy. Rõ là đang sợ, ấy thế mà cứ tươi cười và luôn miệng trấn an các nạn nhân xung quanh, thiệt là làm hắn thích thú. Cứ nghĩ tới việc hôm nay rời văn phòng sớm, về nhà có trò vui đang chờ là hắn không thể ngừng niềm vui sướиɠ cho được. Cũng lâu lắm rồi hắn ta không có hơi đàn bà bên cạnh, sẽ vui lắm đây...
_______
Hồ Đại Vỹ tắt máy tính, thu dọn đồ rồi tiến nhanh về phía thang máy. Nhân viên nào nhìn thấy cũng chào hắn một cách lịch sự, nhưng ai cũng sợ hắn ra mặt, vì cái tính khí lạnh như băng chẳng ai đụng nổi. Ngày nào tới công ty mà không có cuộc họp thì chắc hắn nói không quá 30 từ, đấy là chưa tính trường hợp tên Ngọc Doãn kia rảnh quá vào văn phòng hắn tám chuyện vặt vãnh nhằm phá rối.
Xuống tới tầng 1 thì tên nhiều mồm đó đã đợi sẵn bên chiếc Lambo đỏ sang trọng, trong tư thế mời chào đầy "quyến rũ". Đại Vỹ nhăn nhó nhìn anh, giọng khàn khàn:
- Đừng có làm trò con bò cạnh xe tôi, thấy gớm!
- Ấy, nặng lời thế chủ tịch. Tại chờ lâu quá nên định trêu anh tí thôi.
- Xong việc chưa đấy?
Hắn ngồi vào ghế sau, lạnh lùng nhìn Doãn qua chiếc gương chiếc hậu sáng loáng.
- Rồi rồi, đã vào tay tôi đây là anh không phải lo gì cả. Mọi thứ đã đâu vào đấy, chỉ còn chờ anh về thôi.
- Tốt
Hắn cười gian, ánh mắt sắc lạnh ánh lên tia thích thú như một con hổ đói nhìn thấy bầy nai rừng - Ma mãnh và độc ác lạ thường.